đọc trong mùa Tết
Nguyễn Thị Khánh Minh
Dường như tôi đã đứng ở đó
Nơi ánh sáng đã lọc hết cặn đêm
Cùng hệ lụy ác mộng
Những thầm lặng nhẹ nhàng trỗi dậy
Trong suốt. Nhẹ bẫng. Run rẩy
Những tia nhìn không còn phải dấu kín nỗi đau
Như bình minh tung nắng
Ngày đêm đếm sự trôi qua
Bằng trật tự nhịp nhàng của tiếng chim hót. Hoa nở và tàn
Cánh đồng lúa lên bông trĩu hạt
Những hàng cây phổng phao hít thở
Những con đường thản nhiên. Gần. Xa
Dòng sông trôi không bận lòng đi đến
Dưới những mái nhà kia có người ra vào
Quây quần bên bữa ăn đầy đặn
Trẻ nhỏ được bảo bọc, ca hát và đi học
Nơi góc vườn kia. Dưới nắng sớm và chiều thu
Có Emily ngồi làm thơ bên cửa sổ
Dường như tôi đã đứng ở đó
Và nhặt được một đóa hoa hồng
Thơm chiêm bao
Nơi. Những vì vua họp bàn vì hạnh phúc lê dân
Những người lính gác mùa màng
Những người già và nhà thơ ngồi kể chuyện thần tiên
Trong bờ đêm bay rất nhiều đom đóm
Trong sáng láng ấy tôi đã gặp nhà thơ Mặt Trời. Lồng lộng nắng phương đông, bay nghìn sao khuya rắc xuống cánh đồng thơ mùa chiêm bao diễm ảo. Tôi thức giấc từ lời hát của một bông cỏ dại người ban tặng và những mảnh vỡ trái tim tôi thành những hạt pha lê được nuôi sáng bằng lời thơ dâng hiến.
Tôi biết. Tôi sẽ được cất tiếng. Trong mùa thơ quyến dụ ấy với ngôn ngữ tình nhân. Ngôn ngữ tôi nghe một lần trong xứ sở chiêm bao. Khoảnh khắc giấc mơ tôi thực sống…
3.2017
NỤ CƯỜI NÓI VỚI TÔI RẰNG
Có phải cùng lúc với nụ cười
Là âm thanh lãng quên kéo tôi vào hy vọng
Bầy ảo mộng thôi huênh hoang
Phút
hồn nhiên lúc này lan tỏa
Tôi. Rủ rê bầy thơ non
Háo hức chữ mọc lên
Có
phải cùng lúc với nụ cười
Ngưng đọng thời gian nơi âm thanh tôi còn vang
Bay đi thời gian nơi âm thanh tôi đi đến
Dẫu
xanh của chiều đang khép lại tàng cây
Dẫu có khi bước chân nghe âm u niềm sỏi
Vẫn lấp ló bầy nắng đậu trong lá
Nói rằng. Mùa xuân đang tới
Có phải cùng lúc với nụ cười
Tôi già theo năm tháng
Cây xương rồng quen gai
Và.
Khi chữ tôi cười
Tôi trẻ lại những ước mơ
Tập quen cành lá mới
5.2017
TẤM LÒNG
Thương điều tôi viết
Hồn thơ nhập xác chữ
Thương điều tôi tìm
Hạt
muối trao lòng biển
Thương điều tôi hỏi
Đêm khuya cúi đầu không nói
Thương điều tôi quên
Con trăng để bóng bên thềm
Thương điều tôi đợi
Hạt mầm đâu đó nhú lên…
NGÀY NẮNG LẠ
Tiếng cười tiếng khóc nhân gian
Về lại chiêm bao mùi hương cố lý
Bỏ lại bóng ma cuối cùng trong kẹt cửa
Địa ngục không bao giờ mở nữa
Đường trẻ thơ tập bước tập đi
Nốt nhạc vừa mơ bàn tay vừa nắm
Là mùa xuân vừa đặt bước chân
Tung tóe trên đường tia những nắng
Chiếc lá xanh trong ngực vút bay
Từng nhịp đỏ ngất ngây những gió
Phía chân trời đang mọc nghìn tay
Nở bát ngát hào quang tin cậy
Ngày nắng lạ như lần đầu mới thấy
Lá từng đàn reo biếc câu kinh
Gọi rất khẽ mà trong veo tiếng cuội
Bầy cỏ xanh nao nức rủ nhau đi
Lòng đất ấm ngọt bùi bao dong ruổi
Ngồi xuống cùng. Và nắm tay nhau
Cùng trái tim non vừa bén rễ
Nhịp tâm kinh lồng lộng. Xưa sau
Một chấm vô cùng nở đóa sen xanh
Thấm chút nữa màu hoa diệu mẫn
Thêm chan hòa cội rễ khai sinh
8.2017
(Trích từ tập thơ Ngôn Ngữ Xanh, chưa xuất bản)
Nguyễn Thị Khánh Minh
http://www.gio-o.com/NguyenThiKhanhMinh.html
© gio-o.com 2018