NGUYỄN THÙY SONG THANH
SÀI GÒN
NHAN SẮC
THỜI GIAN
Tiếng ì ầm như thác xa đổ tới
Mở cổng ngày mờ sương
Sài Gòn rất xám
Dòng xe lưu thông bắt đầu ùn án
Thổi lên không nỗi tất tả
Những cụm khói mưu sinh
Ngày đã ăm ắp bình minh
Màu sắc hồ ly
Tất cả bỗng rạng hình tướng
Sài Gòn rất biển
Biển áo xanh bạc mồ hôi công nhân
Anh Ba Son em Linh Trung
Sinh thành lao động
Sài Gòn rất trắng
Trắng ngất mê những cung trời lụa bạch
Đất bông thiên thai
Rợp cánh áo trên giờ tan trường
Cổ kính Gia Long thục nhã Trưng Vương
Lăng tuổi ngọc một thời cắp sách
Trái tim Sài Gòn hồng hào chúa nhật
Bầu trời thủy tinh
Úp trên ngôi giáo đường đỏ gạch
Cuốn lên thiên đường
Tiếng chuông nguyện tỉnh thức
Rền âm ba
Nóc Sài Gòn lợp kính vạn hoa
Phố hồng lung linh ảo sắc
Mở ra một trời đêm lồng lộng vô thường khác
Mộng bình thường cũng đành cõi lãng quên.
Một góc nào
Sàigòn rất đen âm u ngõ tối
Sàigòn rất tối con kênh nước đen
Theo ngọn thủy triều lựng khựng
Hạnh phúc hấp hối
Bầu trời nào
Sàigòn khoác áo Quân Vương
Hiền minh hoa vàng xuống ngõ
Mỗi nụ mai một dấu ấn ngày sau
Thăm thẳm phận người ưu tư nở.
Sàigòn trong ta thiên thu màu lá
Là ngọn cây lão trượng
Là cọng cỏ ấu nhi
Bất tận phục sinh
Bất tận ngoài lịch sử
11.2011
Nguyễn Thùy Song Thanh
© gio-o.com 2012