lê nghĩa Quang Tuấn

lảng xu


truyện ngắn


bên trong là một khu vườn chỉ toàn đá và cát một bức tượng bằng đá thật lớn đứng sừng sững ngay chính giữa khu vườn bức tượng quay mặt vào bên trong căn phòng người đàn ông cũng đang quay mặt vào bên trong người đàn ông em trai quá khứ anh ngồi trên bàn chính giữa căn phòng người mẹ cầm lấy tay hắn dẫn vô một thằng con trai chừng mười mấy tuổi quần đùi ở trần nhìn nhìn hắn và bỏ đi trên tay hắn một bao phong bì trong đó có ba trăm đô la rồi sực nhớ ra hắn lật đật thả cái túi hành lý bên tay phải xuống và bằng cả hai tay cầm cái phong bì đưa ra người đàn ông vẫn không quay mặt lại như ông đã biết hắn là ai phòng không cây xanh trên tường những cành khô bó chặt vào nhau nằm trang trí một cái xứ nóng cái xóm vắng nhỏ bà già bật khóc tay nắm lấy vai người đàn ông bà quay mặt lại cúi đầu xuống người đàn ông em trai anh nhìn lên quá khứ anh người đàn ông em trai anh hắn nghe như anh đang nói ông đưa tay cấm lấy phong bì và đặt lên trên bàn rồi ông quay lưng đi mẹ anh người đàn bà duy nhất trong căn phòng mẹ anh ôm mặt đi lại bàn ngồi xuống thằng con trai quay trở lại với ba đứa con trai khác người đàn ông đuổi chúng đi căn phòng chật chội tiếng một loài động vật bay vo ve buổi trưa hoang vắng miền quê đi mất một ngày hai tiếng ba mươi hai phút từ thành phố và cuối cùng hắn đã đặt chân lên đất nước xa lạ này một đứa con rễ hụt đang học tiếng việt cộng hòa xã hội chủ nghĩa việt nam thứ ba ngày hai mươi bảy tháng hai năm một ngàn chín trăm tám mươi ba anh thương đó là mấy chữ và những con số đầu tiên từ những lá thư của người đàn ông em trai anh người đang ngồi quay lưng lại tấm lưng của ông mồ hôi dính sát da áo mỏng trắng tay cụt người đàn ông chỉ viết thư khi có chuyện gì trọng đại xảy ra ba mươi hai lá thư tất cả anh đã cất thật kỹ hắn đọc và dịch từng chữ nhưng không hiểu hết một chữ được lập đi lập lại nhiều nhất trong những lá thư của ông là chữ quên được viết đậm và gạch dưới những lá thư đang nằm sâu trong túi sách người đàn ông em trai anh sinh ra sau anh hai năm ba tháng mười hai ngày chiếc bàn dài nằm giữa căn phòng có sáu chiếc ghế trống người đàn ông em anh ngồi ở đầu bàn nơi đó cha anh đã từng ngồi và anh đã từng ngồi ông ngồi im lặng ngó hắn chiếc đàn dương cầm trong góc phòng ai mở nắp quên đậy lại người đàn ông nói mẹ nín đi người đàn bà nói mày tàn nhẫn lắm rồi bà đi ra ngoài ông vẫn ngồi yên ông kéo chiếc ghế chỉ cho hắn ngồi xuống chiếc ghế ngay sát bên tay phải ông ông cầm lấy phong bì bỏ vào trong túi áo rồi ông thò tay qua đặt bàn tay lên trên đùi hắn hắn quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh là một người đàn ông có đôi mắt hơi sưng sưng giống như anh cánh cửa phòng mở ông rút bàn tay về người mẹ đi vào bà không đóng cánh cửa lại trên tay bà một cái giỏ đầy thịt và rau trái bà đi lại mở cánh cửa đi thẳng qua phòng phía bên kia bà đi ra lại quên không đóng cánh cửa lại phải chi hắn nghe lời anh cuộc hành trình qua tới đây mất hai ngày năm giờ và ba mươi bảy phút hắn ngửa mặt ngó lên một con vật có đuôi đang bò ngược trên trần nhà hắn ngồi lập đi lập lại trong đầu hai chữ hai chữ từ lần đầu tiên hắn nghe từ miệng anh cho tới khi hắn lập lại cho người bán vé máy bay là ba năm bảy tháng hai mươi bốn ngày và mười tám tiếng i am only a grown man who put on make-up brad pitt đã nói việt nam việt nam người bán vé nhìn hắn hỏi lại và hắn đã gật đầu

lê nghĩa quang tuấn

© 2006 gio-o