nguyễn thanh châu

 

ca oán.
đến với mùa giải oan

 

 

mộ khúc. biển

 

để tưởng nhớ cô bạn chết trên đường vượt biển

 

 

chuông cầu hồn từng chiều vẫn đổ

động bóng ngàn mây đỏ thảm thê

tiền thân em hẳn là ngư nữ

nên biển tang xoá kiếp. em về

 

 

trăng cố thổ

 

tiếng rụng điêu linh dài lối ruổi

trăng khuya nhầu nhợt mái hiên người

mười năm. cố thổ hằng trông nuối

tim đời sao cạn giọt máu tươi

 

 

mùa lụt nhớ quê

 

đứng vời quang quạnh trời quê xa

mùa lụt. trắng đồng cây úng thủy

bởi lâu bất ổn nỗi đời già

luống hẹn ngày về chôn khổ lụy

 

 

hoạt cảnh. sau đêm ra đi

tặng anh T sau lần vượt biên cuối năm 1988

 

 

 

kể từ đêm ấy. đêm không trăng

căn nhà xưa tuyệt tích một người thân

có lẽ ra đi không trở lại

thềm lạnh. mặc tình bông mận rơi

tưởng còn nghe sóng ì ầm đâu đó

mười năm. lây lất cõi đời tàn…

 

 

kể từ đêm ấy. đêm không trăng

cánh cửa mục khép hờ. rệu rã

xó bếp lạnh tanh những bụi nhang tàn

con chó nằm đau thèm hơi chủ

ngoài hiên gió rợn những tiếng rên

âm âm nỗi nhớ…


 

kể từ đêm ấy . đêm không trăng

con đường xa trải nặng mặt bằng

người khách quen chẳng còn lai vãng

biết chừng đâu gởi chút hơi tàn

sau chấn song. lạnh tràn con bão rớt

ký ức treo ngành những trái hư

chập chùng cảnh mộ…

 

 

kể từ đêm ấy. đêm không trăng

nàng sương phụ thôi không cầu nguyện

thẩn thờ rời bỏ chiếc giường không

chân bước vô tình vào quán bệnh

giữa một trường sinh kiếp mang mang

ngầy ngật lũ đông. say. chuếnh choáng

diễn mãi trò ngông

sóng rượu tràn bờ ly sóng sánh

mảnh trăng khô vỡ vụn mặt người…

 

 

mùa giải oan

 

 

mùa lập đàn tràng giải oan khuất

mười năm. vất vưởng những ai đâu

lũ lượt về nghe hồn lũ lượt

trống lôi âm rờn rợn tang sầu

trống lôi âm lành lạnh giang đầu

trôi. lóp ngóp những bè gỗ tạp

trôi. lêu bêu những xác không hồn

vang thiên thu cuối bãi đầu nguồn

 

 

đêm âm u khắp trời đại nạn

ta nhớ ai tàn rạc cõi tù

ta nhớ em cửa nhà ly tán

lòng đau. nước mắt cạn. máu khô


 

mùa mưa về tả tơi mái rạ

bìm bịp kêu nước lớn tràn sông

minh mông. cơn gió dữ. minh mông

thổi điêu linh hằng hà kiếp số

thổi tung bung thần trí vật vờ

thổi ta đi suốt niềm thống khổ

biển lô xô. sóng xé bạt ngàn

biển đen đui không đóm sao tàn

 

 

thắp nén nhang lập lòe cháy đỏ

bóng ai kia chấp chới nghìn trùng

tiếng em thơ kêu réo hãi hùng

tàu đâu. người đâu. mỏi ánh mắt

lạc rồi những tín hiệu. xa xăm

lạnh nhiều mỗi hơi thở cõi âm

 

 

hồn vẫn đêm hú tim quay quắt

hồn hỡi hồn lây lất cùng ta

khóc đi mỗi cảnh đời chia cắt

mười năm. chờ mãi hội long hoa


 

về đây. hẹn đến giờ phán xét

tội ai vấy bẩn cả lòng người

tội ai đã rắc gieo mầm chết

tuổi xuân em vùi dập một thời

 

 

về đây. những vong linh khuất dạt

kể nhau nghe lời sấm giảng xưa

giải cho ta hết niềm cay nghiệt

lòng ơi. xin nở nở nghìn hoa

 

 

lòng ơi . hãu sáng vừng nhật nguyệt

soi đường đi tới phá lao lung

oan khiên thôi sẽ vùi đáy huyệt

người về chăm chút cuộc vui chung…


 

kể từ đêm ấy . đêm không trăng

nàng sương phụ dáng buồn như tượng

đăm đăm cõi nào. những hố mắt sâu

tiếng cười như băng chợt thảng thốt

tay vờn. chân hụt bước. lao đao

canh tà hiu hắt mờ dư ảnh

người đâu? người đâu?

 

 

 

 

 

thơ. làm từ bóng tối

 

 

buổi sáng trong khu trồng rau

 

 

ngửng đầu buổi sớm trông mây

tượng hình bên núi theo gầy bóng nhau

đất cằn tưới nước chăm rau

quên đâu giấc mộng đằng sau kiếp người

đủ đôi tiếng khóc. nụ cười

một mình. vụng dại cũng lười nói năng

đêm chờ tâm sự vừng trăng

lung linh ánh gởi giá băng vào lòng


 

nằm nghĩ sau buổi đốt rừng

 

 

nằm đây dưới cụm mây già

hanh hao nắng quái tỉnh ra bơ thờ

phương chiều tiếng vọng vu vơ

ói ăm dáng núi miệt mờ đường cây

hồn không đến nữa mái tây

tưởng em xưa cũng hao gầy giấc hoa

biên trời lây lất đời ta

hẹn hò hết cuộc can qua. chưa về


 

đọc thơ đường trong tù

 

 

ngâm bài tĩnh dạ hôm xưa

tưởng người theo bóng sao mưa trở về

gió rừng ngất ngọn sầu quê

lao đao viễn mộng ngã đề tương tư

giọt mờ rơi xuống cổ thư

ta nghe đời muộn màng . như kiếp nào

tiếng gà đuổi giấc xanh xao

thiên thu niềm hận gởi chào ánh dương


 

cắt cỏ tranh trên đồi

 

 

suốt ngày bươn khắp đồi tranh

cỏ. như dao cứa mỏng manh thân người

tay run. bụng đói rã rời

dốc lên. bước xuống. cảnh đời hỗn mang

nắng hừng hực cháy da vàng

ngậm tăm tiếng nấc tụm tàn bóng rơi

đường về còn bấy xa xôi

lòng ta là mấy cơn đòi đoạn đau

tóc bù. sợi sợi bạc mau

ngày chầy mai một đời sâu dưới mồ

rừng buông tiếng gió lô xô

người lom khom. dáng ngựa thồ mỏi mê

ngửng theo rười rượi hồn quê

mây giăng kín núi lạnh về lũng sâu

bó tranh chất gượm khối sầu

gánh. chông chênh giữa hai đầu tử sinh

lạ lùng chợt nhớ đến mình

năm năm đổi lốt thay hình thế ư

chiều tàn xế. nắng bụi mù

quẩn quanh đâu thoát kiếp tù chung thân


 

trên đất khổ

 

 

đất còn tanh tưởi máu hồng

hụ hợ giơ từng nhát cuốc

mồ hôi tuôn liếm mặn. nồng

ngậm tăm hờn trong tiếng nấc

 

 


 

hái rau dại

 

 

hái rau dại mọc ven rừng

sầu rưng rưng tuôn giọt đỏ

ngai ngái đâu mùi rơm cỏ

quê nhà mường tượng. điếng lòng


 

bi khúc. đêm

 

 

đêm. những đêm trăng tự trầm

em có ra bờ ao đứng

tưởng nơi nắng bỏng mưa dầm

có ta năm năm vất vưởng

có ta trong cơn thấp thỏm

cuộc trở về ngỡ thiên thu

những mảnh đời xé âm u

 

 

đêm. những đêm ngồi đốt lửa

chập chờn bóng thú bóng ta

đau điếng. hồn lên tiếng hú

lẫn đâu chút khói quê  nhà

nhớ thương giọt đỏ tuôn oà

âm âm buốt tràn khe lũ

gởi theo ngọn gió mùa khô


 

đêm. những đêm nằm trăn trở

xanh xao hồn của núi rừng

lịch sử gọi ta hăm hở

những cơn biến động không ngừng

đuổi đeo một thời vận lỡ

đốn cây. đập đá trên ngàn

gầy rạc thân nỗi cơ hàn

 

 

đêm. những đêm vàng cổ tích

em còn nghe để thiết tha

những bọt bèo trôi oan nghiệt

chìm trong mỗi giấc mơ xa

tìm nhau qua trang sách cũ

đừng rơi. em giọt lệ thầm

đừng phai mau nén nhang trầm

 

 

đêm. những đêm ngóng xa xăm

ủ ê cuối trời tang lục

ta về theo những bóng ma

vật vờ trong nỗi xót xa

năm năm. dài cơn mộng dữ

em còn không những ngày xưa

ta chờ nhau suốt đời thơ…

 

 

đón giao thừa trong rừng

 

 

xúm xít ngồi bên bếp lửa

kể đau những nỗi nắng mưa

giao thừa đến không pháo nổ

rừng buông tiếng thú. sửng sờ

vương vất đâu nhành lan dại

đưa ngái ngái làn hương. xưa

 

 

ta chắt chia nhau miếng rượu

đổi từ sóc thượng sớm nay

ấm người qua hồi cơ khổ

ấm đời nhau. bước đi đày

năm năm. trong cơn sốt đỏ

lòng ta. lòng ta. ta hay


 

này. ông bạn già lụ khụ

hùng tâm tráng khí để đâu

ơi bạn tóc xanh kia nữa

bao nhiêu hận lớn vùi sâu

cùng ta ngấm từng giọt khổ

may khi giải chút niềm sầu

 

 

bạn kể đời trong binh nghiệp

tử sinh kẽ tóc đường tơ

còn anh. sợi tình oan nghiệt

thương ai chín đợi mười chờ

thương em. hòn vọng phu kiếp

đuổi đeo mãi suốt thiên thu

 

 

riêng ta nhớ quê dằng dặc

lũ lụt rồi hạn hán luôn

năm năm. sống mòn tù rạc

đất trời dường cũng bất an

ruộng hoang. từ đường nhang lạnh

người đâu. lê lết miếng ăn


 

người thân. dập dềnh sóng biển

cái chết trắng đến lạnh lùng

đêm ngóng lên sao chiếu mệnh

rụng về đâu những sinh linh

âm âm lũ ngàn thác đổ

chạnh lòng ta mối hư sinh

 

 

ngồi đây nửa mê nửa tỉnh

rừng treo nỗi chết từng giờ

bao lâu rồi không biết tết

khuya nay chút rượu nào say

hằng đợi điều chi sẽ đến

lạ thường. hơn những giấc mơ…


 

tiếng gió rừng

 

 

đêm nghe gió hú mãi không ngừng

ấm ức lòng ta về buổi trước

năm năm. đày biệt chốn biên rừng

tưởng tiếng quê nhà. đau mắt ngước


 

chuyện cũ

 

 

chuyện cũ nằm nghe chẳng để tâm

bi thiết đời ta vắng tri âm

năm năm. ám khí theo ròng rã

chốn về không hẹn. tiếng lòng câm


 

lòng cô phụ

 

 

huyễn huyễn sầu trong mắt em. xưa

ngày đi ràn rụa mái sương chờ

năm năm. chăm chút lòng cô phụ

để mỗi khuya tàn rụng giấc mơ


 

đàn khuya

 

 

khuya dài. tĩnh tịch xác nằm ươn

điểm sáng lân tinh lạc cuối vườn

đàn ai nắn nót cung trầm tưởng

mái tình ta ăm ắp. giọt buồn


 

thơ tình viết từ trại Z30C

 

 

 

thơ có đôi lời về nhắn nhủ

em xa. thấp thỏm giấc mơ rời

thương ta. chớ học theo người cũ

hoá đá làm chi uổng một thời

 

 

ở rừng lâu. ta mang lốt thú

lom khom như tuổi luống về già

đã từng đêm. ta nghe gió hú

lao xao mà tưởng tiếng quê nhà


 

trông chừng lớp lớp màn bụi đỏ

nỗi nhớ hơn là trăm mũi dao

đâm suốt qua hồn ta. máu rỏ

giọt. giọt đầy lên bóng trăng hao

 

 

giọt lệ mờ khắp trời khổ nạn

lũ lượt người lê bước đi đày

thương em. hát khúc sầu lỡ vận

tráng khí còn đôi cánh tay gầy

 

 

thì ba năm. đủ tang chồng chết

huống hồ ta chẳng biết ngày về

huống hồ em tuổi xuân sắp hết

cõi còm chi mãi dáng chiều quê


 

gởi tình theo mỗi lần lạnh bạc

lọn tóc nào đứt. nối. ba sinh

buồn sao đàn rải từng dây lạc

thấp thoáng về kia lũ âm binh

 

 

tiếng núi rền căm mùa biệt dạng

niềm đau này chung triệu sinh linh

chẳng đành. nước mắt hồng tuôn cạn

điêu tàn. hoa úa nhụy băng trinh

 

 

cơ hàn tội những thân tù rạc

rau hoang. mướp thượng. sống cầm hơi

tình ơi. như buổi đầu chiu chắt

dẫu biết sao cũng tạ ơn đời


 

thơ ta viết mấy mà cho đủ

giải oan một thuở lắm cơ cầu

đền em. hẹn kiếp lai sinh nữa

gừng cay muối mặn chẳng lìa nhau…


 

Tên thật Nguyễn Thanh Châu
Sinh năm 1951 tại SÀIGÒN. Theo học Trung học PETRUS KÝ, Đại học VẠN HẠNH
Động viên vào Trường Bộ Binh Thủ Đức tháng 6 năm 1972,
ra phục vụ tại Chi Khu Cao Lãnh. Tập trung tù CS
từ ngày 26 tháng 4 năm 1975 đến ngày 14 tháng 11 năm 1980
Sang Mỹ theo diện HO tháng 4 năm 1995
Có thơ đăng trên các tạp chí văn học như
VĂN, VĂN HỌC, PHỐ VĂN, KHỞI HÀNH, THƯ QUÁN BẢN THẢO
và các trang mạng DA MÀU, GIÓ-O
Hiện định cư tại Thành phố PHOENIX, Tiểu bang ARIZONA, MỸ

 

đã xuất bản:

ca nguyện.
gởi cây xương rồng trong gió

thơ, 2009, thuanquan

 

ca oán.
đến với mùa giải oan

thơ, 2011, thuanquan