cầm chữ đến giữa đời


lê thị huệ

khi ngắm nhìn rêu xanh nhơn nhớt

@ Cửa Khổng

 

 

 

 

Lê Thị Huệ: Tôi đã trợt ngã khi vội đến nơi này.

Rêu ở đây xanh trơn mướt.

Tôi đã nhón gót giày theo đếm những viên gạch da mòn mài qua năm tháng. Nhiều dấu chân người đã chà đạp lên mặt chúng. Những viên gạch đã nhẵn thín xanh đen. Ha ha ha. Không ngờ ngoài năm mươi, một người đàn bà tên tôi mon men đến sân "Cửa Khổng" trong một ngày hè tháng bảy.

Để thấy Cửa Khổng rêu xanh mướt phế phẩm.

Rêu xanh đẹp não nùng.

Ông già ngồi nép trong góc kia.

Bác Khổng đấy ư. Mời bác ra sân.

 

Khổng Tử:

 

Lê Thị Huệ: Chúng ta chỉ là những bóng ma nơi đây trong phút giây này, bình đẳng trước mặt nhau

 

Khổng Tử: Nhìn sắc mặt tôi biết bà là người không mạch lạc từ sơ nguyên.

 

Lê Thị Huệ: Tôi không đủ thời gian để mạch lạc.

 

Khổng Tử: Bà đến đây làm gì.

 

Lê Thị Huệ: Tôi định đến đây ngửi tiếng thời gian.

 

Khổng Tử: Nếu bà không sợ những móng tay đang son màu hồng phấn có thể gãy, bà hãy cạo lưng hai con rùa đang bị chúng nhốt trong cũi kia, bà sẽ ngửi được mùi của thời gian.

 

Lê Thị Huệ: Ha . Đấy là bí mật của ông à. Tôi thấy ông tị hiềm với ông Kim Dung chuyện Chưởng rồi. Ông chưa nói tôi đã biết. Ngày hôm kia tôi đi ngang làng cạnh quê ông. Làng Thái An thuộc tỉnh Sơn Đông của ông. Ông kia nói với tôi: Tỉnh Sơn Đông của ông có ba cái to nhất nước Tàu. Thứ nhất có núi Thái Sơn, thứ hai có sông Hoàng Hà, thứ ba có ông Khổng Tử.

Tôi leo núi Thái Sơn - Mount Tai và thấy ...

Người Tàu bị xiết họng bởi đá.

Người Việt bị ám ảnh bởi đất.

Đất ơi! Chúng tôi đã gào lên.

Trời Đất Ơi

Thấy không chữ Trời ở xa chữ Ơi.

Chữ Đất gần chữ Ơi hơn.

Ơi là chúng sanh.

Ơi là tấm thân sắp mục rã của những con chữ lúc nằm xuống.

Chết đi hỡi thân xác hư hướm này.

Nhưng mà tôi nói thật với ông Khổng Tử. Dù núi Thái Sơn của đất Tàu có nghìn bài thơ nằm lưu luyến trên thác mây núi Tai, thì chúng vẫn không đẹp hơn hình ảnh thầy tôi nuôi một bầy con gái và đứa con trai út lúc mẹ tôi vừa qua đời .

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Tôi nghĩ thầy tôi cao hơn núi Thái Sơn.

Tôi xấu hổ và muốn sửa lại lòng hiếu thảo của tôi đối với thầy tôi bằng một câu thơ nói lên tình cha con Viêt. Nam không pha nước tương Tàu của ông. Một câu thơ nào hay hơn chữ "Quê Cha Đất Tổ" . Nhưng tôi bất lực. Bởi vì tôi chưa làm được một bài thơ nào về đất mà tôi vừa lòng. Bài thơ "Tương Tư Đất, tôi viết trong môt chiều hoàng hôn lái xe như ma rượt ở thung lũng Death Valley ở California. Là bài thơ tôi viết lúc tôi thât. sự xúc động. Nhưng tôi chưa viết được một bài thơ về đất Việt ở như niềm xúc động lớn lao của tôi về mặt đất. Bây giờ đến xứ sở Tàu của ông, tôi chợt nhớ về một xúc động về đất Việt mà tôi đã cưu mang sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi nhìn vào những núi đá của xứ sở ông, mà tôi nghiệm ra chút xúc động về đất nằm trong lòng mình. Cám ơn. Cám ơn.

 

Khổng Tử: Lòng hiếu thảo đấy.

 

Lê Thị Huệ: Hm. Nếu cần phải phát biểu về lòng hiếu thảo tôi để cho con tôi tự lựa chọn

 

Khổng Tử: Con nít. Biết gì mà chọn

 

Lê Thị Huệ: "Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân", câu này của học trò ông đấy. Còn tôi là một bà mẹ sáng tạo. Tôi nghĩ con trai tôi cũng yêu thích điều ấy.

 

Khổng Tử: Trực giác là điều vô trật tự nhất.

 

Lê Thị Huệ: Tôi run, ông Khổng Tử à

 

Khổng Tử: Thời gian không bao giờ biết run sợ.

 

Lê Thị Huệ: Ông kiêu hãnh gớm.

 

Khổng Tử: Bà cũng rất kiêu ngạo với ý nghĩ tìm đến đây để đấu láo.

 

Lê Thị Huệ: Từ bé tôi đã thấy mình luôn luôn “me against the whole world” rồi ông Khổng Tử à. Nó đã nở ra từ máu thịt của tôi.

 

Khổng Tử: Tiếng dỗi hờn. Bà là người đàn bà hay hờn dỗi.

 

Lê Thị Huệ: Vâng. Ông Kha của nhà Văn Mới vừa in xong cho tôi quyển chuyện “Tiếng Dỗi Hờn Của Thân Xác”. Và đây là bài thơ tôi đã viết trong ấy:

Mỗi hốc mắt là một hầm hố mìn

Mỗi hốc mũi là một biển ương nắng

Mỗi gốc háng là một nghiệp chướng dâm

Mỗi bàn tay là một lưỡi dao muốn bằm vã tha nhân

Một gân tim là một thiên đường tìm những ước mơ nhàn hạ

Một bắp thịt là một lối về địa ngục ưng ngã sa

Ôi xác thân đang đứng đây nơi quê hương đầy bóng tối

Con người dấu dú cuộc đời trong những hang động thân xác

Mỗi đêm khi nhắm mắt tìm lại vũ trụ xác thân mình

là như con thò lò đứng nhòm cuộc đời trong bóng tối

tự hỏi còn góc xó đời sống nào tôi chưa phổ giấc mơ đến

Trần gian là một cõi của xác thân tôi hiện thực

nơi dấu dú tất cả những ám tối và bất lực của thân xác

nơi chở chuyển những ước muốn thiên thần xinh nhạy của tâm hồn

Tôi còn phải dấu & dú cuộc đời nơi chốn nào nữa trong xác thân này

Hỡi cái bị thịt hoang vu và mênh mông khổ đau cùng khoái lạc

 

Khổng Tử: Có thấy giọng nói của bà đang thu vào phía trong kia không ?

 

Lê Thị Huệ: À há . Phía ông chỉ, tôi chỉ thấy nó là cái nhà xí. Ông có biết trong Cửa Khổng đấy là điểm thu hút. Phải chi ngày trước ông chịu khó nghĩ ra cách giải quyết "cõi âm" ấy, thì thế giới chúng tôi bây giờ cũng khác đi rồi.

Tôi đi du lịch ở nước Tàu, mới thấy người Tàu yếu đuối ngôi "nhà xí". Trong khi người Nhật thì âu yếm với "nhà xí". Ông biết người Nhật có một sáng chế tôi cho là số một của người Nhật. Đấy là cái nhà xí thả mùi hương và xả nước ấm lẫn nước mát rửa lỗ đít nhân loại.

Nước Tàu của ông qúa sức hấp dẫn.

Một kẻ mạnh và hào hoa như nước Tàu, không trách các lân bang bé nhỏ chung quanh xin tự nguyện nhập vào.

Cái đáng yêu của nước Tàu qúa mạnh. Mạnh lắm đi lận, nên bao nhiêu nước nho nhỏ chung quanh ông không từ chối nổi cái duyên dáng của nước Tàu. Thế là chúng tự nguyện xin hoà nhập và hoà tan vào cái nước Tàu to lớn vĩ đại này. Đứa nào nói đế quốc Tàu đi xâm lăng nước này nước nọ là nó nói điêu đấy. Nước Tàu đứng và ngồi yên một chỗ rồi bao nhiêu đứa nước nhỏ mê sự hào hoa và mạnh mẽ của nước Tàu mà chạy về tổng hành dinh của nước Tàu xin tòng phục. Xin thành chư hầu. Xin tan biến vào nước Tàu.

Tàu là thế đấy. Chẳng chiến chinh mà cứ càng ngày càng mở rộng biên cương đất đai và văn hóa. Khoẻ re.

Rất khó để mà từ chối sự quyến rũ của nước Tàu của ông, ông Khổng Tử à. Tôi thấy Việt Nam tôi bị hơi thần kinh và cứng đầu quá nên mới từ chối hoà tan vào nước Tàu của ông đấy . Nên ngày nay chúng tôi mới trôi dạt về đất Phương Nam và cứ nhất định Tàu là Tàu, Việt Nam là Việt Nam. Hai đàng hai cá tính. OK Salem.

 

Khổng Tử: Một con rùa nằm chết trong tiếng thời gian

 

Lê Thị Huệ:

Tiếng vỗ cánh trên mái ngói cũ

Người đàn bà ngồi so duyên nâu

Những sợi tóc bạc xoè gió sâu mùa

Không sấm sét, người đàn bà không bao giờ tạo tiếng

Nghe trong thời gian của tôi một giòng nước mát rỉ róc

Trên mu rùa xanh những vạt rêu tôi thêu mùi tử khổng

 

 

Khổng Tử: Thơ à

 

Lê Thị Huệ: Ông biết sao không ông Khổng Tử. Đồng phái của ông là ông Freud đang nhìn tôi và cười khẹc khẹc kìa.

Thế giới này được nắm giữ bởi hai giống đàn ông. Đàn ông Tàu là ông và đàn ông Do Thái là ông Freud. Tiền thân của ông Freud là ông Jesus Christ cũng là một ông Do Thái.

Nhưng mà tôi đâu có ớn ông và ông Freud.

Tôi còn nhớ năm tôi mới đến Mỹ. Tiếng Anh tiếng U chưa biết, tôi ghi danh học lớp Psych 100 ở một community college. Bài làm đầu tiên cho lớp ấy, tôi viết ngay một bài, nói với bà giáo rằng, tôi thấy ông Freud kỳ thị đàn bà qúa mạng.

Freud chẳng ke gì đến đàn bà.

Vô thức của Freud là vô thức của đờn ông. Nhìn đâu cũng thấy sex.

Đàn bà chúng tôi không như cái thằng người ông Freud định nghĩa.

Đàn bà là cái giống "nỏ dâm" (1), không dâm, "non sex". Nếu hiểu sex theo định nghĩa là giếng mối của tất cả trong những danh phận Eva, Oedipus Complex, Tanha, Phu Tử Tòng Tử của các ông.

Đàn bà là một cái giống không cần sex. Nếu hiểu sex theo định nghĩa Heo Đực Heo Cái Playboy của các ông.

Hiểu chưa ông Khổng.

Bà giáo già tên là Dr. Smith, Ph.D từ University of Wisconsin nhìn tôi cười hỉ hả, cho một con A+, nhứt lớp. Tôi cũng cười hỉ hả nghĩ mình viết khùng khùng vậy mà bà thầy cũng đồng tình. Tiếp đi. Rất tiếc là từ đó đến nay tôi vẫn chưa bao giờ giở ông Freud ra đụng quẻ

Giờ tôi luân lạc đến đất Khúc Phụ này của ông, tôi nói chuyện với ông trước đã.

Ông Khổng Tử, ông và ông Freud là người mà tôi muốn chọc ghẹo nhất.

Ông Freud ổng nạo sex. Đời là một chữ sex. Kể từ khi ông Freud mở dường cho đàn chuột chạy từ đấy trần gian đầy thức ăn sex. Con đực homosepien lên đường phiêu lưu qua bao nhiêu đại lộ trần thế. Nào là sexual revolution, nào là gay revolution, nào là thuốc Lắc, nào là Playboy Hustler, nào là Sex tour ở Thái Lan ... Còn nữa. Đời sẽ còn nhiều trò nữa. Không có gì mạnh bằng đàn ông và sex.

Nhưng cái tội của ông Freud cũng giống ông, là các ông chỉ viết sách phục vụ các đồng nam của các ông thôi.

Các ông đã gạt con gái đàn bà chúng tôi ra ngoài. Phải chi ngày trước ông nghiên cứu luôn phận nữ nhi thì nên làm chuyện gì. Ông giáo huấn luôn nhân loại đàn ông làm gì, đàn bà làm gì, thì thế giới này có loạn như ngày nay không ?

Chắc cũng loạn như thường, ông Khổng Tử à. Ha ha ha, tôi chỉ ghẹo ông thôi mà. Sao ngày trước ông không nạo phía bóng tối của con người như ông Freud hả ông Khổng Tử. Sao ông không mò phía chìm sâu thoả mãn con thú hoang trong con người luôn hả ông Khổng Tử.

Để tôi kể cho ông nghe. Tôi đến từ 2 xứ sở mà tôi có thể tóm tắt bằng 2 tấm hình này. Cả hai tấm hình tôi đều đọc và xem từ tơ net.




photo:unknown


Ông thấy không cái xứ gì mà nghèo đói và ác nhơn đến độ đói qúa phải đi chặt nửa con bò của người đàn bà nghèo khổ để ăn cho khỏi đói bụng. Xứ Việt Nam năm 2006 của tôi đó ông. Năm 2006 ở xứ Mỹ tôi đang mang quốc tịch thì thịt bò hả, ăn không hết ông ơi. Tôi bây giờ sợ thịt bò ghê lắm, không dám ăn thịt bò. Vì bao nhiêu năm nhìn thịt bò hamburger, thịt bò T Bone, thịt bò beefsteak ê hề khắp nơi. Nhiều qúa. Dư thừa quá. Cùng một năm 2006 nhé, mà ở nước Mỹ thì dư ăn, đổ thùng rác biết bao nhiêu mà kể Vậy mà ở Việt Nam thì dân chúng vẫn đói khát, thèm thịt bò không có mà ăn. Sao kỳ vậy ông Khổng Tử. Tôi suy nghĩ mãi mà tôi không thể nào hiểu nổi. Đấy, sao ngày trước ông không suy tư những mặt ngu dốt, trì trệ, u mê, bất công của con người dùm chúng tôi hả ông Khổng Tử. Ông nghĩ tại làm sao mà bây giờ ở cái xứ Mỹ nhìn đâu cũng thấy sex, sex, sex ... Không phải chỉ ở Mỹ mà cả thế giới đang nhập cảng sex của nước Mỹ . Ông nhìn tấm hình thứ hai đi.




Trời ơi, tấm hình thật đẹp tuyệt vời cho tất cả những người đàn bà nào thấy bầu sữa của mình đã nuôi con mình khôn lớn . Thế mà tự nhiên bây giờ bọn đàn ông đàn bà chịu không nổi cái cảnh nhìn bộ ngực thường để phô diễn trong những cảnh làm tình bị những đứa con nít ôm trọn.

Sao ngày đó ông không nghiên cứu về sex.

Sao ông đè nén sex trong người ông đến thế .

Sao ông không trả lời đi. Sao ông không nói cho chúng tôi biết làm thể nào để thấy yên ổn trong tâm hồn khi nhìn cảnh người đàn ông ngấu nghiến núm vú của mình trên giường ngủ sau khi mình vừa cho con bú xong.

Ông ơi, chỉ nội chứng kiến một cảnh đời trên giường ngủ, thân xác chúng tôi bị tha nhân vồ vập ngấu nghiến dành giựt nhau như thế, cũng đủ biến chúng tôi thành những con vật bị tha hoá tích tắc.

Tích tắc mà thành thiên thu.

Phút giây nhưng đã trẹo nẻo quyên ca.

Nát sa mà thành muôn kiếp nương thân cùng bóng con cưỡi bóng chồng.

Đàn bà chúng tôi là nửa nhân loại bị hất văng ra khỏi Tứ Thư Ngũ Kinh, The Freud Book, etc ... Biết đàn bà chúng tôi muốn gì không ? Muốn ngủ một giấc yên hàn. Không bị chồng con đánh thức nửa đêm. Đơn giản thế nhưng làm sao đạt được điều này một cách bình an. Làm sao để đàn ông và con nít để yên cho chúng tôi ngủ những giấc ngủ sâu và êm. Các ông cần chúng tôi. Con cái cần chúng tôi. Chúng tôi cũng muốn là tự chủ lấy số mệnh mình. Muốn đi ngủ đúng giờ, có lúc rượng tình, thức giấc dậy làm một cối hỉ hả thân xác.

Làm mẹ đã khiến chúng tôi tiêu hao qúa nhiều năng lực vào việc khi con và chồng bị đau ốm. Chúng tôi không còn năng lực để đòi hỏi. Chúng tôi phục vụ con và chồng như một cái máy sanh. Đẻ ra con, nên phải nuôi dưỡng. Với bản chất này, chúng tôi tự động du đời mình vào vai trò taking care cho tha nhân lúc nào không hay. Săn sóc cho nhân loại là định mệnh của chúng tôi ư. Bởi vì từ đó nó đẻ ra bao nhiêu là sự khác biệt giữa chúng tôi và các ông.

Ông đã xây dựng tất cả mọi tôn giáo và triết thuyết trên sự xây dựng sức mạnh tinh thần.

Ông đã bỏ lơ và quay lưng với thân xác.

Ông đã đầu hàng với sự yếu đuối của thân xác.

Và kể từ đó, mặt đất thấm đẫm tội ác, đớn đau của mặt trận thân xác.

Nhưng thân xác của chúng tôi nào phải là nơi trú ngụ cho tội ác và khổ đau.

Điều tôi muốn nói là ông Khổng Tử, sao Ông gạt phăng chúng tôi khủng khiếp thế. Ông nào cũng xem thân xác là tội lỗi. Ông nào cũng xem dục vọng là tà ma ngạ quỷ.

Chúng tôi là dục vọng đây nè.

 

Hãy yêu dục vọng đi.

Chúng tôi là thân xác đây nè.

Hãy sống với thân xác chúng tôi đi.

Các ông đã từ chối chúng tôi khốc liệt. Ông ở dưới âm ty hãy mở mắt ra đi ông Khổng Tử ơi. Chả bao giờ muộn cả

Đàn bà chính là thân xác.

Hãy yêu lấy thân xác chúng tôi.

Thân xác chính là quê hương của trần gian.

Tại sao các ông mang những khái niệm gian ác nhất thổi vào thân xác chúng tôi. Ông Jesus thì kêu đàn bà chúng tôi là con rắn và xua đuổi chúng tôi ra khỏi mặt đất địa đàng. Ông Khổng thì bắt chúng tôi làm tì thiếp nô lệ cho ông chồng, chồng chết thì nô lệ cho con của ex husband. Ông Phật thì đổ hô đàn bà chính là dục vọng . Diệt dục không phải là diệt đàn bà ư, Phật. Ông Phật bỏ vợ bỏ con để đi tìm đường tự sướng cho mình.

Các ông đều là những kẻ xem chúng tôi như là những "trouble makers". Không ông nào xem chúng tôi là bạn tình, bạn đồng hành, bạn đời cả.

 

Khổng Tử: Chuyện vụn vặt ấy.

 

Lê Thị Huệ: Ha ha ha. Ông ghiền nghe tôi kể chuyện rồi . Nói cho ông nghe chuyện này. Ngày nọ, tôi chợt nghĩ ra điều này.

Một ngày nào đó các ông chế ra được cái máy "Tự Sướng" phục vụ các ông đắc lực. Thì ngày đó đàn bà mới thực sự "được" giải phóng. Bởi vì dù chúng tôi có đấu tranh cật lực để giải phóng chính mình đến đâu mà đàn ông các ông còn thèm muốn chúng tôi thì đàn bà vẫn không thể hoàn tất vai trò giải phóng mình.

Tại sao. Tại vì nhìn cảnh các ông thèm muốn chúng tôi quá, chúng tôi không nỡ. Ông biết không. Thật là không nỡ đấy thôi. Đàn bà chúng tôi có lòng thương người to tát. Nên lòng thương xót đã biến chúng tôi thành kẻ nô lệ của chính chúng tôi, và thành kẻ nô lệ cho nam giới.

Khi biết chắc các ông an toàn và thoả mãn với một cái máy "Tự Sướng" chắc là thần trí linh hồn và thể xác chúng tôi được giải phóng lắm. Đúng vậy đó ông Khổng Tử à. Trước hết là vì chúng tôi biết người đàn ông của mình được giao cho một cái máy chứ không phải giao cho môt con đĩ nào khác. Sau nữa là thấy các ông sướng, chúng tôi cũng an tâm. Và từ đó chúng tôi mới an tâm đi ngủ, đi sáng tác, đi hưởng thụ, đi làm việc, vv ... vv...

 

Khổng Tử: Tôi muốn nói một lời xin lỗi

 

Lê Thị Huệ: Võ Kung Fu của các ông có quá nhiều quả đấm vào gió không mà .

 

Khổng Tử: Đàn bà các bà không bao giờ cần đàn ông chúng tôi.

 

Lê Thị Huệ: Ông đã cho đàn bà chúng tôi ra chầu rìa. Học trò của ông đã xem đàn bà là tài sản của đàn ông. Thế mà sự chiến thắng của Khổng vẫn tồn tại muôn đời. Ông tồn tại với Thích Ca, Jesus Christ, Mohamed, ... Có lẽ sự may mắn của ông nằm ở hai chữ "Trung Dung" . Điều ông sống sót chính là "niềm tin ba phải" của cái đạo Trung Dung. Ông dựa vào đời để sống sót. Trong khi mấy ông Tây hùng hổ đi tìm Cách Mạng, đi đòi Sáng Tạo lai đời sống. Đòi sự toàn hảo như Karl Marx đều bị chui vô sọt rác của lịch sử.

 

Khổng Tử: Không hiểu sao mà bà đến nơi đây.

 

Lê Thị Huệ: Ông Khổng . Chúng ta nói vài chuyện vụn vặt đi.

 

Khổng Tử: Bà nên tập nói cho mạch lạc một chút. Đàn bà các cô ỷ mình là thượng đế nên không cần sự mạch lạc.

 

Lê Thị Huệ: Ra ... Ông hãy cho nó ra đi, ông Khổng Tử.

 

Khổng Tử: ....

 

Lê Thị Huệ: Ra ... Ông hãy thử cho nó ra đi .

 

Khổng Tử: ....

 

Lê Thị Huệ: Ra ... Cho nó ra đi . Ông sẽ thấy bên ngoài này là cuộc đời . Bên ngoài này có những người đàn bà . Có con gái . Có sự hỗn loạn . Có cái chết . Có sự tàn phai . Có hủy diệt .

 

Khổng Tử : ....

 

Lê Thị Huệ: Sao ông cứ giữ nó trong thâm cung ấy. Ra. Ra đi. Ra đi. Cho nó ra đi. Ông Khổng Tử à.

 

Khổng Tử: ...

 

Lê Thị Huệ: Ông Khổng Tử ơi ông Khổng Tử à.

 

Khổng Tử: gì đấy

 

Lê Thị Huệ: Tôi khám phá ra được một điều.

 

Khổng Tử: Điều gì.

 

Lê Thị Huệ: Net

 

Khổng Tử: Tôi biết.

 

Lê Thị Huệ: Từ ngày làm gio-o tôi khám phá ra tôi có thể tạo ra một thế giới, một tên tuổi, một gia tài trí tuệ ... Nhưng tôi chỉ cần bấm nút delete, là tất cả biến mất trong nháy mắt.

Cái hấp dẫn của tơ net là nó thoả mãn nhu cầu phá bỏ. Phá hủy .... Ha ha ha. Lâu nay tôi nơm nớp cho bọn đàn ông các ông.

Đàn ông các ông có một nhu cầu phá huỷ rất mạnh mẽ.

Các ông chỉ chực phá đi để có cơ hội tạo ra cái mới.

Nhu cầu làm mới của các ông là mầm mống gây ra chiến tranh. Người ta làm chủ được hư vô

Trong khi ở đời thường con người không làm chủ được hư vô. Nên con người cũ kỹ của các ông đã tìm đủ mọi cách để chống chọi với hư vô. Cho nên các ông mới dựng lên những là Vạn Lý Trường Thành . Cho nên các ông mới khắc bia đá, đục đẽo Thành Phố Tần Thủy Hoàng Dưới Đất. Cho nên ông mới có cái Cung Thành Khổng Tử này.

Tơ net là một cõi tái tạo đời thường. Thế giới net cho con người thoả mãn trí tưởng và net cũng cho con người chơi được trò chơi của hư vô. Kể từ ngày net ra đời, cuộc đời đỡ có đủ chỗ để vinh danh sự bất tử và có đủ chỗ để phá hủy và thủ tiêụ Ông thấy hấp dẫn không. Trời ơi. Hôm nay tôi đến đây mang tặng ông cả thế giới net . Đây này, lap top của tôi đây nè, ông thử click một cái nút. Cả lịch sử gio-o của tôi biến mất.

 

Khổng Tử: Người Tây như Washington, như Bill Gate hay đấy.

 

Lê Thị Huệ: Ông có thích cuộc trò chuyện hỗn mang vô lối rất đàn bà của tôi không.

 

Khổng Tử: Bà mơ mộng qúa. Chúng nó là phải lấy roi quất.

 

Lê Thị Huệ: Ông Khổng Tử. Chúng nó là ai. Chúng nó là những người đàn ông. Đợi đến khi nuôi dạy một đứa con trai rồi, tôi mới biết da thịt và tâm hồn đàn ông của các ông là những khối sắt.

Nhưng con trai của tôi thì khác . Nó là con trai mà nó mẫn cảm như tôi . Lúc tôi sanh nó ra đời, nó biết đau . Tôi tự hứa sẽ dạy con suốt đời phải luôn luôn biết đớn đau . Nhưng năm 5 tuổi nó đi tuột cầu treo ở Disney Land, và khi con trai bắt đầu vào High School ở Mỹ một thời gian là tâm hồn bắt đầu chai chai như bọn teen chung quanh nó.

 

Khổng Tử: Tôi đã nói chúng nó cần những cây roi tư tưởng quất vào mông chúng nó mới thấy đaụ Chúng nó không thèm những ly chè ngọt của tâm hồn và thể xác của qúi bà.

 

Lê Thị Huệ: Ông Khổng Tử người ta nói nếu cái mũi của Cleopatra dài hơn một tí, thì thế giới ngày nay ắt hẳn đã khác. Còn tôi, tôi nói, nếu Khổng Tử thêm một chương trong Tứ Thư Ngũ Kinh bàn về đàn bà, thì thế giới ngày nay chắc hẳn rất khác.

Phải rồi . Đàn bà chúng tôi nhạy cảm . Không cần quất vào thể xác mới thấy đau . Đau là môt. hiện hữu trong cơ thể chúng tôi với hằng tháng kinh nguyệt. Chúng tôi tự thấy thường xuyên đau đớn trong cơ thể rồi . Không cần tha nhân đánh vào mới thấy đau . Ông nhìn lại bức hình người đàn bà khóc cạnh nửa con bê đi.. Các ông nhìn tấm hình này sẽ phì cười: khoái trá, vì làm cho con mẹ khóc. Nổi hứng: thấy cảnh máu me khích thích sự hung bạo của đàn ông.

Đàn bà chúng tôi nhìn vào hình người đàn bà khóc cạnh nửa con bê là thấy thương tâm, muốn khóc theo.

Đàn bà chúng tôi nhìn vào thấy ghê tởm cho sự tàn ác của con người.

Môt. bức hình, mà đàn ông đàn bà khác biệt trong cách thâu nhận và diễn giải.

Nhưng cái bi kịch lớn lao của nhân loại là một bên ra sức gìn giữ bồi đắp.

Đàn bà chúng tôi ra sức giữ gìn nuôi con. Cố giữ cho con lớn lên trong một môi trường lành mạnh.

Một bên thích vày vò, tò mò, mở vọc và thường thì ...

Đàn ông các ông lại thích đi chinh chiến, phá hủy, thích phiêu lưu, thích trấn lột, thích làm điều ác, thích hung bạo ....

Tôi biết ông cố gắng uốn nắn người đàn ông vaò khuôn phép Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín.

Tốt lắm. Tốt lắm.

Giỏi lắm. Giỏi lắm.

Thế nhưng ...

Tôi đọc được trong blog của một con nhỏ Viet-American mười sáu tuổi kia ngôn rằng:

Ditch Communism!

Damn the poor!

Screw the weak!

Money is king!

Confucianism is dead! (2)

Ha ha ha

 

Khổng Tử: Đàn bà thì biết cái gì.

 

Lê Thị Huệ: Khổng Tử à. Tôi sống sót với đàn ông các ông còn kinh khiếp hơn. Tôi đã từng phải thoát chạy bao nhiêu cơn toan hãm hiếp tôi từ năm tôi lên ba tuổi cho đến bây giờ. Hơn năm mươi tuổi đời rồi mà tôi vẫn còn sợ bị đàn ông hiếp đấy ông Khổng Tử à.

Sanh con. A chuyện này là chuyện tôi thích nói về nó nhất. Vì tôi thấy cái máy đẻ của tôi là một điều vĩ đại phi thường hay hết sức. Mỗi khi tôi chiêm nghiệm về cơ thể mình, thiệt tình tôi yêu tôi vô cùng.

Cùng với nỗi khổ đau là tôi khổ đau về cái thân xác đàn bà của mình vì cũng chính nó đã mang đến cho tôi những mũi thuốc chích trị cơn đau sanh đẻ. Những cơn mệt mõi rã rời vì sinh nhai sinh kế. Những phiến da thịt phụng phịu nhăn nheo của thời gian.

Ông Khổng Tử, ông thấy không, mỗi người đàn bà sống trọn vẹn đời mình, đã là một điều gì đó kỳ lạ, hấp dẫn, và vĩ đại rồi.

Mỗi người đàn bà đã là một sự bất tử để lại cho con cái.

Mỗi người đàn bà đã là một sáng tác độc nhất vô nhị để lại cho con cái.

Mỗi người đàn bà đã là một pho sách để lại cho con cái.

Độc giả của chúng tôi là những đứa con.

Chúng tôi có độc giả và chúng tôi tự cảm thấy thế là đã no đủ.

Ông nên ghen tị với chúng tôi đấy, ông Khổng Tử à.

Nhưng rồi một ngày kia tôi chợt nhận ra …





Con tôi không biết nói tiếng của tôi . Con tôi không đọc được những bài thơ của tôi . Tôi là một người mẹ bất lực. Ông Khổng Tử ơi tôi bất lực ngay cái phút giây tôi đẩy con tôi ra khỏi tử cung mình. Các ông đã ăn cướp dành giật con tôi và đẩy nó vào cái rọ khổ đau lúc nhúc những con người trên mặt đất. Tôi không còn làm được gì nữa.

Sáng nay trên đường đến Khúc Phụ, con trai thứ của tôi nói vừa đọc quyển sách triết thứ nhất trong đời.

Quyển Sách Của Kant.

Và con trai say sưa nói về ông, Khổng Tử. Tranh luận về nơi nó cùng mẹ sắp đến viếng thăm. Tôi trao đổi với con tôi vài đề tài về triết học, về ông, về những người đàn ông chiếm lĩnh thế gian.

Và rồi tôi ngậm ngùi ngồi thu mình trên xe.

Chiếc xe từ Thượng Hải đi về Khúc Phụ.

Chuyến xe đi qua bao nhiêu con đường ở Trung Quốc dẫn về quê hương ông.

Tôi ngậm ngùi nước mắt ứa ra trong hồn, khi nghĩ về đứa con trai yêu dấu đọc và hiểu về những người đàn ông khác hơn đọc và hiểu về mẹ nó.

Con tôi ít đọc tiếng Việt Nó đang tuổi teen, bị tôi khuyến khích nói tiếng Việt. Tôi đã cần mẫn dạy cho con học tiếng Việt. Tôi đã từng đưa con về Việt Nam hằng năm. Nhưng con tôi bị áp lực đời sống nên phải đọc và xử dụng tiếng Anh nhiều hơn tiếng Việt. Và kể từ đó tôi bị bệnh trầm cảm. Tôi tuyệt vọng nhìn con mình rơi vào tay của ông.





Con trai cuả tôi lại thuộc về ông rồi.

Những đứa con trai những đứa con gái thuộc về ông.

Cả cuộc đời này thuộc về ông.

Ông Khổng Tử à , còn tôi mãi mãi tôi là một người đàn bà bất lực.

Người đàn bà đẹp là một ngươì đàn bà bất lực.

Người đàn bà tốt là một người đàn bà bất lực.

Lòng tốt và sự đẹp của người đàn bà là một nguồn bất lực.

Bất lực ở ngôi vị của tôi. Tôi không thể bước xuống ngai báu của mình để làm kẻ chiến đấu như ông đã làm. Những người đàn bà xinh đẹp bước xuống cuộc đời, chúng tôi chỉ đủ sức lực để chiến đấu cho một đứa con của mình để nó không rơi vào tay bệnh tật, sự ác độc, và hư vô.

Tôi chỉ đủ sức chiến đấu cho các con.

Một mạng người qúa ư qúi báu.

Gia sản của chúng tôi là thân xác.

Chúng tôi chiến đấu cho thể xác.

Ông Khổng Tử ơi, điều mong manh tôi cảm nhận ra được, là hình như chúng tôi đành phải chọn quê hương chúng tôi là thân xác.

Vì nếu như chúng tôi giành luôn gia sản tinh thần của thế gian. Giành luôn tôn giáo và triết lý, thì các ông còn lại gì.

Các ông bị gạt phăng ra khỏi đời sống này à.

Ôi chỉ nghĩ đến chuyện đàn bà chiến đấu với đàn ông để giành lãnh thổ là tôi đã hấp hối ngay ý tưởng bất lực.

Những người đàn ông xinh đẹp dễ thương của tôi ơi, các ông không thể trở thành những người đàn ông bất lực.

Đàn ông như hoa bay

Nở kín hồn tôi những cánh hoa bay

Tím và hồng nồng nàn

Rượu và đùi chân sướng

Những người đàn ông ôm tôi dịu dàng

Những người đàn ông hôn tôi say đắm

Những người đàn ông tôi may mắn

Những con gà trống đỏ mỏ áo xanh ơi, các ông thể đứng yên gục đầu trên những buổi hoàng hôn mặt trời rơi xuống hố thẳm của hư vô.

Tôi muốn những con gà trống hãy gáy.

Chúng tôi biết rồi chúng tôi sẽ bị cứa cổ vì những nhát dao si cuồng của những chàng thanh niên ngu muội mười bảy. Chúng tôi vẫn muốn chàng vung tay thổi ngọn nến sinh nhật trước khi ra đấu trường. Chúng tôi biết trước những người đàn ông sẽ lôi chúng tôi lên chiếc giường ô nhục và hiếp chúng tôi trước mặt các con, nhưng nỗi sợ hãi đã biến chúng tôi thành những người đàn bà líu ríu mở háng ra cho những tên thổ tả fuck. Chúng tôi biết những lão già khốn nạn đã viết ra những cương lĩnh chính trị để giữ mình sống và đẩy các con ổng vào chiến tranh. Nhưng sự ù lì của chúng tôi đã khiến chúng tôi câm họng nhìn thằng cha đẩy thằng con vào tử điạ.

Nhưng nếu tôi nhảy vào chiến đấu dành con, tôi sẽ mất chồng.

Tôi được chồng sẽ mất con.

Tôi được tất cả. Thì cuộc đời sẽ không còn thơ ca. Không còn kinh thánh. Không còn nghĩa điạ và hoàng hôn.

Nếu đàn bà chúng tôi là những kẻ thống trị thế giới, cuộc đời sẽ phẳng lặng ư.

Tôi ngờ lắm.

Dù thế nào đi nữa. Đàn bà thì không bao giờ muốn những người đàn ông do mình tạo dựng trở thành những đứa con bất lực.

Thôi.

Nhường.

Trước khi chia tay, tôi sẽ để lại nơi đây một đoản khúc này nhé ông Khổng.

 

Chuyến xe trong đêm tối dẫn đưa tôi về Khúc Phụ

Chuyến xe lướt đi trong sương khuya

Chuyến xe băng ngang những xa lộ vừa mọc

Đầu tôi bị ép vỡ sọ văng ra giữa đường

Máu chảy lai láng trong đêm tối

Giữa những xa lộ sạch sẽ 2006

China made in K.F or Qu Fu

Tôi để lại một vết kinh kỳ dọc xa lộ ./.

.

 

Một số hình ảnh ở Cung Khổng Tử, làng Khúc Phụ, quê hương của Khổng Tử. do Lê Thị Huệ chụp. (7-2006)





















 

~~~~~~~

Chú thích:

1. Nỏ = không ( tiếng Hà Tĩnh)

2. Dịch: Tổ Cha Cộng Sản!

Kệ Mẹ Lũ Nghèo!

Vặn Họng Bọn Yếu!

Tiền Bạc Là Vua!

Đạo Khổng Hết Thời Rồi!

 

Lê Thị Huệ

8-2007



© 2007 gio-o