tranh: Lê Thị Quế Hương
HOÀNG XUÂN SƠN
k h ú c g i ó
Chắc chắn cuộc đời nhiều khúc trầm thống
khúc nào nhởn nhơ cá lội
siêu hình mà chi em ơi ta biết thời gian cuống cuồng
thả nổi phút giây đời mình rút kíp
mặt nước xao người chết như rạ
ôm chầm
hãy ôm chầm chiếc phao thân thênh
và thở đường bay con quạ chướng
nhánh tóc đen mun mây nổi chiều xưa
cánh đồng hở hang chân rị mọ
ví có làn da ngâm phèn cháy bẹn
tôi và em thâm canh cùng mùa
rù rì chân nẻ
ngón giao chỉ bấm đè lên nhau
mà không qua khe yêu lấy đất nồng tận tuyệt
và cái bóng
chúng ta
cái bóng lướt qua một thời xuân sắc
tội tình chi cỏ búi chân ngàm
lời trì chiết bẻ tan cơn giông tháng góa
ở đèo heo côi cút
ta một mình làm sao em hiểu thấu
em hiểu chi mỏm núi trần lưng đầy vết sao
mà hương đã lặn xuống cầm
con mắt đỏ rừng thiêu rụi
điêu linh mà chi em con sông đào quạnh máu
mụn vá nâu chạc buồn
chiều lạc sừng trâu
xập xệ đời mình căn nhà hoang
gió thổi trống gió cứ lùa tới .
Sept . 05
t ặ n g m ô i s o n
[đọc tự chuyện Julie]
môi son như trái mọng
lăn vào cuối đường mê
mà răng chưa kịp cắn
đã vang vang tình thề
rồi anh đã. [và] ai sẽ
đưa em vào biển ru
ngọn sóng chiều rất khẽ
bồng rợp ngời thiên thu
rất gần. và rất gần
rất xa. ôi quá xa
môi son. mùa thu chết
lá xanh xao kỹ hà
một mình anh. và em
[only you. and me]
tang đời hôn môi chạm
nâng niu một cuối thì
HoàngXuânSơn
8 janvier 2013
http://www.gio-o.com/HoangXuanSon.html
© gio-o.com 2013