photo: Hoàng Huy Mạnh

 



H Đình Nghiêm

 

T NGN

 

 

chuyện ngắn

 

 

Tôi đến thăm ngưi chiu cui năm. Ngưi không vui ngưi nói điu chao lòng. Tôi cũng mang bao ni phin mun nhưng ha thm hãy nén cht chút riêng tây. Tri chóng ti ngưi chng thiết thp đèn, la trong tôi sáng không đ cuc tình xa. Tôi ngưc nhìn cnh sc bt minh, nh ngày cũ lung linh nhng ngn nến. Tóc ai phai hay chân tôi lc bưc, đi ngày đàng vn hc ly di kh. Hương quá vãng đã trôi cùng gió. Và gió ngoài kia, ngưi thi vô phương. Ngi xung ghế vi mt bàn nhiu vết xưc, ly nưc trà chng thấm ướt b môi. Đáy năm, cun sách đi lt vi. Nhng t ri tôi cúi nht s trang.

 

Tôi theo ngưi đp xe lên hưng núi, sương xung nhiu xoa du bt lao lung. Xin mãi đưc ngm nhìn trong m t, đ tin rng có cơn mng trn quanh đây. Hãy che du bao đi thay l liu và quên đi gã T Thc năm nào. C cây ưt không ai đi hái lc, đưng lng l vi tóc ngưi mãi bay. Hương b kết đóng đinh mt k nim, ai tưc đot ai nh ri ai trao tay giy thế vì khai sinh ln th hai? Không ai tm hai ln trên cùng mt dòng sông. Tôi lên đi đt qy mt tai biến, m bia ung thư lm lem hàng ch l lùng. Ngưi th h nào đã quên chính t, đng nhp “ngàn năm bia ming vn còn trơ trơ”: Nguyn th Liu… hưng dương 54 tui… con cháu đng phng lp…

 

Ngưi đng yên bên m không nói, tôi đt hương và tôi nh c loanh quanh. Nm dưi đt là ngưi tôi bt hnh, đã chng th gi mt ln: Má v ơi! Má ơi con dìa đây má ơi! Nghe gì không thông bên đi đng hú, gió cau có mây nhăn nhó và l ngưi tuôn. “Ngưi bun cnh có vui đâu bao gi” là câu tm by. C s nm ch nguyên y gì cnh ngó tang thương? Cnh dt vì ngưi đan tâm bc hi, ngưi lt trung ngưi chơi tp th ngưi b hi đng nông trưng thy li lao đng sn khoai. M phn ngưi cũng mang ra đào xi, ngưi quy hoch làm t đim ăn chơi. Ngưi khoe hàng ngưi chân dài siêu mu, dài miên man cho ti tn Đài loan hoc x Hàn. Cnh tang thương cnh không tht nên li, và t đin có tên gi y là b dâu.

 

Ngưi dt tôi đi trong thành ph quen thân, đt máu tht gi phi có th đa. Hãy nói tôi là đa phn bi, mếu máo đi cúi mt bưc bi danh xưng Vit kiu. Đưng Lê Li có ngôi trưng ngưi tng hc, nay dng dưng tên gi chng nc lòng. Nói ti Huế phi nh ngay Đng Khánh, sao giết đi một danh xưng chẳng tầm thường? Sài Gòn còn thay tên sá gì Đồng Khánh là “thằng” vua phản động? Ai từng học ở ngôi trường cũ có dậy chút cảm hoài? Ngôi trường ấy chỉ thu nhận toàn con gái, những phận Thuý Kiều sau cuộc đổi đời nghĩ không ra.“Tm lòng trinh bch t nay xin cha”. Tôi mt trinh t năm by nhăm và ngưi bo tôi cớ sao lại đâm ăn quàng nói xiên. Cm tay ngưi nh nh tôi thưa rng cuc đi có bc ác vi chúng ta? Giá nên duyên v chng, không chng em mang năm chc đa trn dưi bin, st na gia tài anh đy i chúng hc tp rng sâu. Ôi tin nhân, điu gì ám mui khiến ôn m sm hc thói bi bc chia lìa ngăn sông cách núi? T ly d thì ngưi ta mi sáng to ra, chia ca ci gia tài trách nhim thì phi đng trưc quan tòa nghe phán giy trng mc đen rch ròi. Ôn m chơi kiu đó là coi thưng lut pháp mà đi thưng gi là lut rng. Tôi xa ngưi hay ngưi b tôi, nh giùm cho mình đã theo vết lăn bánh xe lch s!

 

Ngưi đến thăm tôi ngày mng Ba. Tết năm nay tôi ngó hoa mai trên mt bc hình, tm nh xu in trang đu cun lch, lch chết cng ghim không cc ca vào tưng vôi. Vách nhà thương có nhiu vt máu, bnh nhân đông cht khiến phi huy đng thêm giưng nm. Làm Vit kiu đôi khi tìm đưc điu an i, ch tôi dưng thương ngó bnh hơn dân bn cùng. Ngưi ái ngi ghé mông xung tm chiếu, nhìn thng b cũ như trông con cá ươn có ch chiu. Tôi đã gi tin nhn trên cái di đng chưa đui què m st, iphone 4 nm túi qun cày đưng sâu dưi mt l chng có h t thn. Ngưi tng dn như li M da con thơ: Ra đưng ngó trưc trông sau ch bt cn. Tôi thành kính vâng li đi tut trong b l nhàn tn làm k bách b ham tham quan. Vy thì chuyn gì đã xy ti? Ngưi hi chng giu chút nóng rut. Tôi ngó tay chân bó bt cng ta khúc ci treo tòn teng, khi khng khi không có mt cha ni đi xe máy leo l r ga và đâm thc vào ngưi tôi. Chy tri không khi nng. Hn tông, hn đp ri hn chy mt lèo, hơn cả quất ngựa truy phong! Ra đó, nghĩ không ra! Gì mà phi ln cn. Ai biu làm k l quây lưng vi cố hương, ai biu viết lách linh tinh, ai biu… nói mãi mà chng chu nghe! Đáng đi! , thit là đích đáng. Ai đó nói “mong chết trên quê nhà” là điu xng by, chết vt v chết ti h chết không nhm mt chết vô căn c, đang sng chuyn qua t trn vì không có tiền bôi trơn… Ngưi ơi cái chết nhẹ tợ lông hồng là nằm ở tình huống khác, và nói nào ngay đôi khi nó chỉ là sản phẩm của tưởng tượng! Tưởng tượng chốn này không có mặt người thì tôi có là điên mới chảnh tới độ mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.

 

Đu năm tôi d trù lì xì mng tui ngưi 500 đô cùng mt n hôn nhưng gi bt kh. Na thân cng đơ hay na hn thương đau thì cũng t nghĩa nhau, đá nát ngc tan vàng phai la tt. Bnh vin moi ca tôi gn sch đng bc cui. Ai biu làm Vit kiu ngưi mãi trách c. Nếu tôi không dông, li bên ngưi thì ngưi thc thi đưc cnh sng “mt túp lu tranh hai qu tim vàng”? Ch cn nhìn nhau cho dù mãi ung nưc lnh, câu ci lương y gi này chỉ dành cho ai từng té giếng.. Tôi chưa mát dây, chỉ bị xe điên đụng thôi mà. Tình cảnh khiến chng khóc chng cưi,  nhưng buộc tôi nhăn nhó, bác sĩ chnh hình da, đu năm không chu kiêng c d đoan: Coi b cu s phi chng nng mt thi gian. Nhưng tin tôi đi, v li chn vt cht bơ sa cơm tha canh cn y, chúng nó s cha lành cho cu bng máy móc hin đi siêu khng hơn nước nhà.

 

Ngưi lì xì cho tôi mt hàng ch viết vào cánh tay bó bt lên đi xung dc, nh không lm đy là thơ Haiku ca Matsuo Basho:

 

Trên con đưng này

gia chiu thu y

đi v không ai.

 

Biết tác gi nhưng hiu hu ý ca ngưi va viết xong thì bù trt. Ngưi nhn gi điu gì: Không trông mong mt ln gp g khác? Qunh hiu. Hn hành hương và đi lc vào vùng gió cát tơi bi gia sa mc. Nóng, khát. Rét run nhng ng nhn, đ cui đưng dt khoát phi mang thương tt. Thương trong tim và tt ngoài tht da. Nhớ Quốc văn giáo khoa thư ngày còn bé tí mũi giải lòng thòng mà giật cả mình: “Không có nơi nào đẹp cho bằng quê ta!”

 

Tết nht, ngưi chng dư thi gian ngi nán cùng tôi. Ngưi vt tôi nm cùng vi nhng thân phn, nhng ngôi sao xu đng ngi thn th như nhng linh hn lc li. Ngưi ra v b li quanh tôi nhng tiếng th dài, nhng vai run thn thc chng còn nưc mt đào thoát khi b mi. Đng bnh tương lân tôi ngó nhng “đng chí” mt ct không ra git máu ăn cái Tết trong nhà thương cn kit tương thân nhân ái. H nguyn ra tri cao h ca cm s mng và thy nhng triết gia bó gi kia t đt công án: Đi là gì? Đi có nên cô lại bằng hai mẫu tự: ĐM.

 

Vì tai nn t tôi khuynh đo chương trình d liu. Không c là cnh vt ngay c ngưi cũng chng biu l mt ân cn. Ngưi làm cho đưng đi ca tôi mãi dài ra, dài hơn c năm châu bn b muôn đi khc nghit ch anh em. Ngưi đã vô sn và tôi đang sng. Chưa bình phc tôi vn mun lê thân ri b chn ct rn chôn nhau. Ct rut thân thích là th tôi trng tay, mt khung thành b trng. Banh không lăn, c rm, ngưi trng tài đánh mt mt tiếng còi. Sân chơi vng lng bóng cu th, hu v là ngưi đã ci áo phơi khô. Rũ b, gii ngh, ci giày. Dưng như nghe oi đưng chuyn bóng lăn. Vit v tôi đã đt chân, t s không m quay lưng thua bun!

 

Nghĩ tình xưa ngưi tin đưa, phi trưng ba n chia tay din tung. Tôi xa x biết bao ln, mà ngày hôm y mưa dm xót xa. Đi đáp đi đưng bình an. Cho mình đa ch email. Không có, ngưi nói, máy cháy cng hay vi trùng thâm nhp, mang đi sa nghe li mỉa mai: Cô qung nó đi đng tiếc thương, sm mt cái mi cho le lói ko chúng bn cưi. Tôi cực lòng quá đỗi khi biết mình muôn đời chẳng phải khúc ruột ngàn dặm. Việt kiều kiểu gì kỳ khôi vậy cha nội! Đi đường dài mà chẳng có xu nhớt lận lưng. “Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi…”. Không, nghe thề này, nói láo cho bà vật, mình sẽ về thăm lại hồi nào đi đứng thật bình thường, sẽ giắt một cục tiền sau đít, tha hồ cho bạn đi lựa chọn mua sắm những máy vi tính hàng hiệu. Và rồi mình lên sửa sang ngôi mộ mẹ hiền, thay tấm bia viết đúng chính tả cho khỏi mất mặt bốn ngàn năm văn hiến.

 

Tôi về thăm người như dự định qua nhiều thăng trầm toan tính, chuyện nhỏ. Lạ, sao lần này trong bụng mãi đánh lô tô. Sài Gòn chưa đòi lại tên nằm chòng chành chao đảo dưới chân thấy ngứa. Khét rẹt bánh xe cao su cắn đường băng phi đạo bàng hoàng. Người từ Huế vào Sài Gòn hôm qua để rộng lòng tở mở đón đứa hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Tui mặc áo màu xanh hệt như phong thư tình ngày cũ, người dặn, cho bồ dễ thấy.

 

Chưa thấy màu áo em thì ngó ra màu vàng ám nơi thân xác hai trự an ninh cửa khẩu. Họ dòm ảnh chụp trong passport, họ đánh vần tên họ, đối chiếu vào tờ giấy cầm tay xong rà trong màn hình điện toán. Cuối mọi công đoạn, hắng giọng trầm: Đất nước nầy không hoan nghênh anh đặt chân ghé thăm. Gia hạn cho anh trong vòng 24 giờ, xem như một ngày quá cảnh, anh nên tìm đường thiên di quy gốc đến. Nửa tiếng nữa có chuyến bay sang Sing đấy, chốn đó đất sạch người đẹp nhưng không văn minh như ta.

 

Tôi về không thấy mặt người, mình là dân Việt đâm lười nghĩ suy. Vĩnh biệt người đang kề tuy, nhiên cách biệt hơn biên thuỳ khốn nan.

 

 

Hồ Đình Nghiê

 

http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html

 

 

© gio-o.com 2018