H Đ́nh Nghiêm

ĐNG

chuyện ngắn

 

  - Thời trước, trong chiến tranh, tôi từng làm giao liên.

  Người đàn bà nói, quan sát gă trai trẻ đang ngồi thỏng tay trên ghế.

  - Hiểu chữ giao liên không?

  Mặt đứa con trai vô cảm, như hắn là người Thái, người Căm-bốt. Giàn máy hi-fi ở góc pḥng vẫn ồn ào phát tiếng, bản nhạc t́nh cảm của Hàn quốc lan chảy ra, xa lạ và lạc lơng.

  - Tôi mang tiền hoặc thuốc tây lên núi cho mặt trận, có khi lại dẫn một vài tay ở trên đó xuống quấy phá thành phố. Công trạng không lớn ǵ nhưng cũng khiến một đôi kẻ lác mắt chẳng dám nh́n thẳng mặt tôi.

  Sau chỗ ngồi của người đàn bà có lộng kiếng một vuông giấy vàng ố, lem luốt. Gă thanh niên không đọc ra những con chữ viết lên đó. Nó tựa mảnh bằng tốt nghiệp bổ túc văn hoá, giống bằng ban khen bám trụ kiên cường. Hoặc giả là tờ môn bài hành nghề? Mọi thứ giấy má đều giống nhau, ở cái chỗ nó chẳng có giá trị ǵ cả. Thậm chí khi dùng để trang trí, nó làm xấu lây những đồ vật đứng gần. Giấy có giá trị thường nhỏ hơn và chủ nhân th́ chôn cất nó kỹ lưỡng chẳng dại phô trương. Nó liền với khúc ruột, mất mát th́ đau đớn đến chảy nước mắt, giậm cẳng kêu than.

  - Làm lon bia nữa nhé?

  - Tôi uống đă nhiều rồi. Gă thanh niên xua tay từ chối.

  - Anh xa quê hương bao lâu mà tiếng Việt nói ra nghe như đàn bà đang rặn đẻ?

  - Tôi đi năm bảy lăm.

  - Hèn ǵ! Bọn đàn bà con gái ở đây mà có được thứ da dẻ trắng trẻo không mụt nhọt kia th́ phải biết. Người về từ đế quốc ra khác!

  Người thanh niên đổi thế ngồi. Những đốm màu xanh đỏ vẫn luôn chớp nháy ở giàn máy, nhạc t́nh phập phồng ở hai loa, rậm rật chui vào lỗ tai. Chật cứng, bần thần. Họ bảo đấy là nhạc đương đại, họ nhắm mắt thả hồn dù chẳng ai hiểu lời nhạc ấy nói ǵ. Thằng Hàn quốc, con Thái lan, thảy đều có thứ ngôn ngữ rất quái đản. Và người Việt th́ dường như rất hợp với những cái kỳ lạ. Nghĩ không ra!

  - Bên xứ anh ở có sản sinh ra tầng lớp ma nữ không?

  - Má nói chuyện ǵ cũng có đầu có đuôi. Đi từ A tới Z như cung cách làm ăn của tụi con... Mà ma nữ là ai vậy cà?

  Ba đứa con gái vây quanh người đàn bà cùng cười. Đứa lùn mập đứa ốm cao, đứa khó coi đứa dễ nh́n. Mỗi đứa có riêng một thứ nhan sắc, chẳng trùng lẫn. Và tất cả, chúng đều gọi người đàn bà bằng má. Như thể bà ta đă có ba đời chồng và mỗi ông đều vất lại một ḥn máu trước khi quất ngựa truy phong.

  - Sao má không kể tiếp do đâu mà má lập nên kỳ tích để làm cán bộ?

  Người đàn bà khom ḿnh với lấy bao ba số. Vú đằng sau thấp thoáng, áo xống đằng trước che đậy hờ hững, hai thứ đều xộc xệch. Bà thắp thuốc, lim dim mắt. Mắt có kẻ đường viền màu xanh, hơi mạnh tay; như diễn viên cải lương vừa măn tuồng ngồi thở cho lại sức.

  - Ừ, th́ chuyện ǵ cũng có nguồn cơn của nó. Phải có lực đẩy phút ban đầu. Tao vào rừng là bởi hận đời đen bạc. Thằng lính ngụy mà không hiếp dâm th́ chưa chắc tao đă ra nông nổi.

  - Ủa, sao có khi má lại kể là lên rừng cốt t́m cho ra cái ông đặc công đă phá nát đời con gái của má? Ổng đặt cốt ḿn vô cửa tử để má phải mang bầu, cḥm xóm láng giềng dị nghị chịu đời không thấu?

  - Chà, mày làm như má mày chỉ có duy nhất một mối t́nh. Đồng chí hay ngụy tặc ǵ th́ má mày cũng từng chung đụng qua. Mà đă là đàn ông th́ thằng nào cũng giống nhau cả. Cái ấy chẳng nói ra bọn bây cũng thừa hiểu.

  - Má cho con nói một câu.

  - Nói đi.

  - Má từng chấm điểm là con mát tay, xoa bóp có nghệ thuật. Sao không để con ra sức phục vụ anh này?

  - Đi đâu mà vội, ngồi chưa nóng đít đă lo xí phần. Hăy thong thả đợi con Tiên về rồi tính.

  Người đàn bà ngó lên đồng hồ treo tường. Sáu giờ chiều mà nắng c̣n hung hăn tợn. Nó làm màu vôi như vàng hơn, làm chiếc áo xanh của gă thanh niên như biết phát quang. Có lẽ phải hơn bảy giờ, hai ngọn đèn trong căn pḥng này mới được thắp lên. Mà cũng chưa chắc, những người đàn bà ngồi đây tuồng như họ yêu chuộng bóng tối hơn.

  - Anh thích ăn thức ǵ th́ cứ bảo, để em nó đút cho.

  - Tôi chưa đói. Khoảng bao lâu nữa th́ Tiên về?

  - Đừng sốt ruột. Nó đi "đờ-rim" chứ phải đằng vân giá vũ ǵ cho cam. Có ê càng mỏi lưng th́ để mấy em đây xắn tay áo làm mát-xa cho.

  Gă thanh niên làm thinh, cố tạo mặt lạnh. Xem chừng gă không quen làm chủ tập thể, hoặc giả do tính làm chủ cao nên rất ái ngại khi để cho con gái sờ nắn ḿnh trước những cặp mắt suồng sả, trân tráo. Cửa nẻo đóng chặt, riêng ḿnh với ta th́ họa may.

  - Kỳ cục, hôm nay là ngày ǵ mà tụi con thất nghiệp lâu thế này hả má? Rằm hay Mồng một?

  - Mày đă hỏi th́ má có bổn phận phải trả lời. Đắt địa hay ế chảy, mọi thứ ấy lệ thuộc vô tài sức của tụi bây. Hoa có thơm, có lả lơi cong cớn th́ ong bướm mới tới đâm ṿi hút nhụy.

  - Trời ơi! Từ ngă ba đầu đường vô tới trong này mọc cả trăm chướng ngại. Bia ôm, cà phê giường, ka ra ô kê nằm, bún rờ, phở nắn, cơm mân mê... trên từng cây số. Ḿnh là trạm chót th́ không chừng phải xét lại vấn đề phong thủy địa lư thôi!

  - Thúy Thanh nói vậy là sai. Hữu xạ tự nhiên hương, phải không má?

  - Mèn ơi, con này xịn quá ta, biết cả xổ nho. Hán mày rộng dữ à nghen.

  - Hổng dám đâu. Ở gần má tựa như ở gần đèn, đèn cháy suốt ngày th́ người tự khắc phải sáng lên.

  - Nói chí phải. Má c̣n nhiều độc chiêu, sau này ắt phải truyền thụ cho bây. Nhưng mà trước mắt ḿnh nên tận t́nh phục vụ anh này chu đáo. Nói cho ngay Việt kiều cũng có nhiều hạng, đừng vơ đũa cả nắm. Má chưa từng thấy qua ai chơi bảnh như anh Tom đây. Bia thuốc khoản đăi thả giàn mà tà tâm dâm dục th́ chưa hề ló mặt. Cái mới đáng nể!

  Một đứa con gái đến sát bên người gă thanh niên, dựa ngực mềm sau vai Tom:

  - Anh Tom. Tên nghe cũng ngộ như người. Cớ sao mà trơ như phổng đá vậy? Chị Tiên khuya khoắt mới về chẳng lẽ anh cũng b́nh tịnh mà ngồi thiền sao? Đă đến chốn này không lư anh  khoanh tay mà chờ đắc đạo sao? Đi theo em lui nhà sau, hồi nào chị Tiên giáng trần th́ anh hẳn ra gặp. Chuyện ǵ cũng c̣n có đó, nên vô tư.

  Cô gái lay tay Tom. Mặt phụng phịu như đang dỗi hờn, như hoa đang cong cớn nở nhụy chờ ṿi con ong châm chích. Người đàn bà góp ư:

  - Em nó nói cũng có lư. Pḥng sau yên tĩnh riêng tư, anh nên ngă cái lưng cho đỡ mệt.

  Tom đứng lên theo tay kéo của cô gái. Lưng quần xệ ngang mông, áo thun ngắn chỉ cốt che ngực, khoảng cách ở giữa là vùng da thịt để trống dài có hơn gang tay. Lỗ rốn sâu, eo thon, những thứ ấy có thể phát điện nếu đưa tay chạm phải; trơn tuột, mời gọi những ngón tê tái ưa đi hoang. Cánh cửa gỗ chia cắt làm hai, bên ngoài thoáng nhưng lắm tiếng động, bên trong bóng tối vây kín những mùi vị ngai ngái chẳng thoát hơi. Chăn chiếu, gối mùng đều ủ hương kỳ lạ, mũi thính sẽ nhạy cảm hắt hơi như điềm báo của đứa bị nhức đầu cảm mạo. Một cái giường, độc chỉ có vậy giữa căn pḥng, không có chỗ cho đồ vật khác chen chân.

  - Anh ưa thắp một ngọn nến không?

  - Ừ, nên lắm.

  Một que diêm cháy bùng lên, trên thành giường đă có ai cắm sẵn cây đèn cầy. Đèn thổi tắt khi cháy xuống lưng chừng, hư hao phần c̣n lại tựa một trái chuối bị ăn phân nửa. Những gịng lệ sần sùi chảy xuống chân đứng, bám khô nơi lớp vẹc-ni nâu bóng. Biểu tượng một cuộc vui chóng nguội, không đi hết đường? Như chữ ai đó dùng: "Khóc ngoài biên ải".

  - Em là Thúy Thanh. C̣n anh, Tom chắc là tên giả?

  - Tại sao lại giả?

  - Người Việt có ai tên Tom không ta? Đội thêm cho nó một cái mũ thành ra Tôm. Tên đó lại kỳ cục nữa. Tôm khô củ kiệu.

  - Thúy Thanh. Ai đặt cho em tên nghe hay vậy?

  - Má đặt chứ ai.

  - Má nào? Em có mấy má?

  - Hai má. Chúa dạy: Khi có ai hôn vào má này th́ hăy ch́a má bên kia ra.

  Ngọn nến run rẩy cháy, ánh sáng nhập nḥa đập vào mặt đứa con gái. Cô ta không đẹp, hơi diêm dúa. Bẩn v́ phấn son, vụng trang điểm. Toàn thể gương mặt chỉ được đôi mắt, sáng ướt, long lanh, và linh hoạt.

  - Nằm xuống giường đi anh. Thư giăn, rồi anh sẽ thấy dễ chịu. Muốn hay không th́ em cũng vừa cứu anh.

  Mắt đứa con trai chuyển dịch xuống vùng bụng phơi trần. Gương mặt không nói rơ điều ǵ, thân thể cô cũng chẳng chứng thực được tuổi tác. Khó mà hiểu được khi thơ ngây trộn lẫn với già dặn. Hai mươi, hai mươi lăm, ba mươi? Nếu đă gọi là ma nữ th́ xem như cô không có tuổi.

  - Cứu tôi? Tom ngạc nhiên. Thúy Thanh cười, những chiếc răng không mấy trắng để lộ sau môi son bóng đỏ.

  - Ở đây an toàn, ngồi ngoài kia anh sẽ điếc con ráy v́ bả. Nếu cần em sẽ kể vanh vách tất cả cuộc đời má cho anh nghe. Nó đơn giản lắm, lại nữa bả chỉ có một điệp khúc mà cứ nói tới nói lui.

  - Bả là Việt cọng, có đúng không? Ư anh muốn nói là ngày xưa kia.

  - Đích thị. Mà đă là vi-xi th́ khi nói thế này khi nói thế kia. Tiền hậu bất nhất. Cho tới giờ này không ai hiểu rơ ông nào đă phá trinh má, dồn bả vào đường cùng.

  - C̣n Thanh, ai phá trinh em?

  - Một thằng việt kiều, như anh vậy đó. Miệng nó như thoa mỡ, có điều nó c̣n chút lương tâm, quẳng lại cho em năm chục đô. Nó về lại Mỹ thay v́ nó trốn lên Trường sơn như trường hợp má. C̣n chị Tiên? Kể em nghe đi, sao anh ưa gặp chỉ?

  - Có người mách cho anh hay Tiên là người cùng quê, láng giềng xưa của anh. Anh đến đây không phải v́ mục đích xấu.

  Đứa con gái đè Tom nằm xuống giường, cô ngồi ngay trên bụng Tom.

  - Thế nào là xấu? Bây giờ anh thích chơi tṛ ǵ cho đẹp?

  - Anh không biết, cũng như chưa bao giờ anh bị người khác ngồi trên bụng ḿnh.

  - Rồi anh sẽ biết, cũng như nếu anh muốn em sẽ để cho anh ngồi trên bụng em. Không sao đâu. Người Mỹ gọi là "no star where". Phải không anh Tom?

  Tom cười. Hai tay khoanh để sau ót, gối đầu.

  - Đă có bao nhiêu đứa từng ngồi trên bụng em?

  - Không nhớ. Hết chuyện để đếm rồi hay sao?

  - Năm, mười, mười lăm, hai mươi. Biết được cũng lợi chớ. Tự đề ra chỉ tiêu tới số 100 th́ nghỉ hưu chẳng hạn.

  - Nghỉ đâu sớm vậy anh, c̣n nước th́ c̣n tát chớ. Không tát lấy ǵ ăn, tụi này đă bị đời gọi là lấy trôn nuôi miệng rồi. Chỉ "giă từ vũ khí" hồi nào gặp được một người thật xịn, cho vài trăm đô biểu làm lại cuộc đời đi cưng.

  - Vài trăm là bao nhiêu?

  - Hỏi chi vậy? Em cũng chưa biết, tùy thuộc vô kinh tế thị trường. Sắm một chiếc xe bán bánh ḿ thịt? Thuê một mái hiên ngồi bán bánh ướt? Bán nước miá hay nước rau má? Ôi, mới nghĩ thôi là đă choáng váng nhức đầu, chưa kể c̣n phải nai lưng dầm mưa dăi nắng, ôm hàng chạy khi bị công an rượt. Mẹ kiếp cuộc đời.

  - Fuck! Tê chân rồi. Em đừng có lấy thịt đè người chớ.

  Đứa con gái đặt mông xuống chiếu nhưng hai tay vẫn sờ soạn ve vuốt người thanh niên.

  - Anh không giống những đứa từng nằm trên giường này. Trời sinh ra hai tay anh để làm chi?

  - Em muốn nó phải làm ǵ nào?

  - Trước hết, moi túi chi cho em ít tiền rồi em d́u anh đi từ a tới z. Từ lạnh tới nóng, từ chân tu đến ma vương, từ x́u x́u ển ển đến gió táp mưa sa băo bùng dồn dập.

  - Em đợi tới tối có được không?

  - Bây giờ một lần, tối một lần nữa. Tuy gọi là hai nhưng kỳ thực em chỉ lấy giá một lần. Anh tính sao?

  - Anh tính gặp Tiên hỏi chuyện trước. Xong xuôi mới sáng ḷng sáng dạ cùng em vui đùa tới canh khuya.

  - Nếu chị Tiên xí phần trửng giỡn cùng anh th́ con Thúy Thanh này sẽ làm ǵ? Vất nó cho chó gặm sao?

  - Nhan sắc Tiên ra sao? Tài nghệ cao cường không mà em lo ngại?

  - Lại c̣n giả ngộ. Khi mấy đứa đều gọi bả là chị th́ anh phải hiểu là bả đẹp hơn bọn này rồi. Chức tước cao thấp lệ thuộc vô đẹp xấu chứ không phải vấn đề tuổi tác. Đẹp th́ tuổi đảng cao mà trời bắt xấu th́ đành làm cảm t́nh viên.

  - Kỳ cục thế? Sao người em gọi là má bả có thứ dung nhan ma chê quỉ hờn vậy?

  - Bả khác, trường hợp ngoại lệ. Quá date, bả đâu có đi khách nữa mà kể. Ê, đừng đánh trống lăng. Sao? Để em cởi đồ ra nhé. Em mới tậu cái x́-líp xịn lắm, giá đắt tới phỏng tay và anh là người thấy nó đầu tiên.

  Tom nh́n ngọn nến. Nó cháy trong sự hao ṃn. Nó run rẩy trong một đốm sáng gần kiệt quệ. Có lẽ nó sẽ tự phụt tắt khi người con gái bày hết da thịt ra.

  - Chán mớ đời. Cái bà Tiên này, thật là về không phải lúc!

  Đứa con gái than trong lúc quần xịn chưa kịp lộ diện. Đâu đó có tiếng máy nổ, tiếng động cơ ŕ rầm.

  - Giữ lời nghe chưa. Em rút sợi giây nịt này để tối trói hai đứa ḿnh lại.

  Thắt lưng quần bằng da của Tom như con lươn trườn đi êm thắm. Đứa con gái quấn tṛn nó trong tay và thoắt một cái cô đă lách người ra khỏi cánh cửa.

  - Có một đồng nam cương quyết giữ ḿnh đợi gặp Tiên cô cho bằng được.

  Tom ḷ ḍ nối gót theo sau, hắn nh́n đứa con gái đang chống chiếc xe gắn máy giữa gian nhà. Máy xe nóng, có mùi khét và Tiên, người cô cũng xông đầy mùi dầu thơm. Cô ta có vẻ mệt, có vẻ xơ xác. Bụi đường, khoảng cách xa phải ḷn lách hay v́ chuyện làm ăn gặp phải một tay sừng sỏ? Cô ta ngó Tom như ngó cái máy cát-xét, như ngó những lon bia. Như Tom là một thứ đồ vật quen thuộc, chẳng bắt mắt, nhàm chán, vô cảm.

  - Má cầm tạm năm chục ngàn, mai mốt con đưa thêm. Chiếc xe hôm nay trở chứng làm bay một mớ tiền lăng xẹt.

  Tiên nói. Cô đặt đít xuống ghế, chỗ Tom ngồi hồi năy. Cô khui lon bia và uống nó như một kẻ khát nước quá chừng quá đỗi.

  - Bia anh mua phải không? Cô hỏi Tom.

  - Trời, ở đó mà phát ngôn linh tinh. Người ta đợi mày như thể Lưu Bị mà đợi Khổng Minh. Tiếng tăm mày vang tận Mỹ quốc chứ không phải giỡn.

  - Má nói cái ǵ cũng quá đáng. Ngồi xuống đây đi anh. Thúy Thanh đă phục vụ anh chưa?

  Tom ngồi xuống theo tay chỉ của Tiên. Hắn nghe Thúy Thanh mau miệng:

  - Phải đợi trời tối kia, giờ này ảnh chưa có hứng. Mèo vờn chuột cao điểm thường vào lúc canh khuya, anh Tom há?

  Tom chẳng đổi sắc mặt cũng như tia nh́n, mắt hắn bám trên người Tiên, không nháy. Một gă đàn ông ở Mỹ về thăm quê hương, la cà ở những tụ điểm đồi trụy và t́nh cờ gặp Tiên. Ông ta mang Tiên đến khách sạn, chơi bời ngủ nghê đúng ba đêm. Khi trở lại Mỹ, ông kể cho Tom biết những điều về Tiên. Về "một con bé người cùng quê với mày, giá bèo, người c̣n thơm hương đồng cỏ nội". Ông ta cho địa chỉ và giờ này hắn đă gặp mặt "con bé". Nó không đẹp như cách diễn tả của ông ấy. Ông ta hơi quá lời, hoặc giả cái đẹp mà ông ấy thấy ở Tiên, chắc là lúc mà trên người Tiên không c̣n một mảnh vải. Ba ngày đêm cùng ăn nằm, cùng tâm sự, cùng phơi bày, hẳn cũng đủ để người ta đưa ra một nhận xét xác đáng? Phút giây này, sớm sủa quá, Tom chưa có ấn tượng ǵ, ngoại trừ một ư nghĩ: Con bé có vẻ đắt giá, xem chừng đi khách túi bụi lùng bùng. Một đứa ế ẩm, như Thúy Thanh chẳng hạn, nó sẽ không có thái độ lơ là kiểu ấy.

  - Em không có thói quen tiếp khách ở đây. Nếu anh muốn, chúng ta tạt vào một cái khách sạn nào đó.

  Tiên nói, cô đốt một điếu thuốc và thổi khói vào mặt Tom.

  - Một cái khách sạn, ít ra th́ người ta cần phải tắm rửa cho sạch sẽ, nệm giường êm ái. Chao ôi, sao ngày hôm nay tự dưng đau lưng, tay chân nhừ mỏi thế này?

  Khi người ta mệt mỏi, có lẽ bia và thuốc lá sẽ làm người ta chóng hồi phục. Tiên là một bằng chứng. Cô than thở nhưng mặt mày th́ tươi tỉnh. Bia và thuốc, bản thân chúng là hàng xịn nhập từ nước ngoài. Mấy khi mà được uống và hút, cứ vô tư phá mồi cho đă đời, lấy lại sức xong người ta sẽ tiếp tục ra đi.

  Tom đứng lên, như một kẻ ư thức được thời giờ là vàng bạc. Như cái vật nằm giữa hai chân đang trở ḿnh giở chứng, dùng dằng măi sẽ nguội lạnh. Như có ngồi tàn đêm ở đây mọi thứ rồi cũng sẽ ùn tắc giao thông, chẳng ra cơm cháo ǵ. Tiên thả điếu thuốc vào lon bia, cô đá lông nheo với người đàn bà:

  - Con đi nghe má.

  - Ừa... Chao ôi người chi mà hiền lành ít ăn ít nói, như vậy th́ ai mà nỡ mài dao cho bén lưỡi!

  - Dao cùn th́ đau cổ lắm má ơi. Thúy Thanh tiếp lời. Em chong đèn tới khuya ngồi đợi nghe anh Tom?

  Tom khoát tay vẫy chào, chân bước ra khỏi cửa. Những ngọn đèn đường vừa cháy sáng trong từng chùm bóng cây yên gió. Con đường vàng vọt ôm giữ từng luồng người qua về bát nháo vô trật tự.

  - Em chưa một lần thấy qua anh. Ai mách cho anh hay chốn này có một con Tiên để rồi cất công t́m tới ngồi đợi. Chúng ta có ân nghĩa nợ nần ǵ nhau không?

  Tiên đi bên Tom. Cô dắt hắn bước sát vào, nép ḿnh bên tường vôi chạy sánh đôi cùng con đường. Bóng tối phiá sau và trung tâm thành phố ở đàng trước đang sáng loà những đốm màu tạp nhạp.

  - Một đứa tên John. Một thằng Việt kiều chính hiệu chứ không phải tây tà ǵ ráo. Em c̣n nhớ không? Nó từng thuê khách sạn và ngủ với em ba đêm...

  - Nhớ. Năm ngoái. Chơi rất bảnh. Rồi sao nữa? Ảnh có bệnh hoạn ǵ không?

  - Nó nói: Nếu mày muốn về dọ hỏi tin tức gia đ́nh thất lạc th́ cứ t́m tới cô Huỳnh thị Tiên quê ở Đồng tháp mười.

  - Kỳ cục vậy? Chuyện lạ à nghen. "Tháp mười đẹp nhất bông sen, Việt nam đẹp nhất có tên... đồng tiền".

  - Bao nhiêu? Tôi không sợ tốn kém. Tôi không muốn ḿnh là đứa vô gia đ́nh, vô tổ quốc. Tiên giúp tôi nhé. Đêm nay tụi ḿnh ngủ khách sạn, ngày mai ra bến xe đ̣ mua vé về thăm quê xưa. Tôi muốn biết ai sinh ra tôi, anh chị em ai c̣n ai mất.

  - Đề nghị chẳng hấp dẫn ǵ cả. Biết lư lịch để thêm tủi thân, ích ǵ? Thú thật hạng người như em đây không có vấn vương quê xưa làng cũ ǵ hết ráo. Anh áo gấm về làng, c̣n em? Một ra đi không trở lại. Chốn ao tù nước đọng ấy về làm đéo ǵ? Về cho má nó khinh. Về cho muỗi nó tha đi.

  Hai người dừng chân ở một ngă tư. Tiên nh́n quanh, có vẻ toan tính.

  - Tôi đưa cho Tiên hai trăm đô để làm người dẫn đường. OK?

  - Gát vụ đó lại đi. Cái trước mắt là để xem ḿnh nên mướn khách sạn nào đây? Bên này đường hay qua thêm hai ngă tư? Ngủ một đêm, tỉnh trí em mới có được ư kiến.

  - Tiên cầm một trăm này đi. Cho có mà trang trải mọi thứ, tôi không biết giá, không biết mặc cả, không biết điền đơn kư giấy thuê mướn.

  Tiên nhét tờ giấy bạc trong túi quần. Cô moi từ đó ra cái condom trao vào tay Tom.

  - Anh thật là người cẩn tắc. Đi bên anh em rất vô ưu.

  Cô lôi Tom đi lên ba bậc cấp. Có tấm bảng hiệu treo lưng chừng nhưng đèn bắt ở trên đă cháy bóng. Không đọc thấy nhưng Tom hiểu đó là một cái khách sạn b́nh dân. Người đàn bà ngồi sau quầy mở miệng cười với Tiên rồi ngó Tom như công an ngó tội phạm. Chẳng ai mở miệng nói năng, những động tác thật ăn khớp diễn ra trong câm lặng. Không đầy ba giây trong tay Tiên đă nắm bắt chiếc ch́a khóa, Tom thấy con số 4 bằng nhựa đỏ đong đưa theo tay vung vẫy của Tiên. Hành lang chẳng sâu, pḥng số 4 nằm phân nửa chiều dài. Cánh cửa gỗ màu xám được mở ra, đèn néon tám tất chào đón bằng tất cả cái vẻ xanh xao mà nó có.

  - Rồi, mọi con đường đều kết thúc bằng một cách cửa mở rộng. Đêm sẽ kết thúc bằng một chăn nệm nhàu nát.

  Tiên nói, như reo lên. Cô phóng ḿnh nằm vật xuống giường. Tấm khăn phủ trên mặt nệm không có màu sắc. Không phải trắng, chẳng phải mỡ gà, lại càng không ra vàng. Đó là sắc thời gian, như về già tóc người ta sẽ bạc đi. Nó nằm ở đấy và hứng lấy cả ngàn tấm lưng trăn trở lên trên. Nó rút mồ hôi, nước miếng và cả tinh dịch. Nó hứng luôn cả nước mắt của những đứa lỡ dại một lần lầm lỡ. Và máu của vĩnh biệt thời con gái.

  - Anh biết cách oánh tù t́ không?

  Tiên nằm dang tay dang chân ngó lên Tom.

  - Là sao? Hắn nh́n xuống Tiên, mường tượng ra những ǵ ẩn nấp đàng sau y phục.

  - Là đếm một hai ba, xong th́ ḿnh đồng loạt đưa tay ra trước. Một nắm đấm, hai ngón tay, hoặc xoè hết cả bàn tay...

  - Để làm ǵ? Đánh cuộc hả? Nếu thua, em sẽ chịu dắt tôi đi t́m thân nhân?

  - Nếu ai thắng người đó đi tắm trước.

  Tiên đếm số. Tom ngồi xuống giường.

  - Em tắm trước đi.

  - Không thích tṛ chơi may rủi à? Hay cả hai đều tắm cùng lần.

  Tiên ngồi dậy, cô ṿng tay ra trước người Tom để cởi dần những hạt nút áo. Cằm cô tựa bên vai Tom, hơi thở nhột nhạt luồn vào gáy:

  - Chuyện ngày mai hăy để mai tính. Đêm nay nên dốc ḷng cho đêm nay, đồng ư không?

  Chiếc áo của Tom vùng vằng thoát ra khỏi thân. Hắn ngồi yên, đón nhận cái độ nhún của tấm nệm đang chao đảo rồi bỗng ngừng bặt ở phiá sau. Hắn nghe tiếng cười khoái trá của gă đàn ông khuất mặt ở pḥng bên cạnh vọng dội qua. Tiếng thét sắc ngọt của một giọng nữ. Xa hơn, thỉnh thoảng một chiếc xe gắn máy rầm rộ mang tiếng nổ hục hặc phóng ngang. Tom quay đầu, nh́n những sợi tóc rối vướng che trên mặt Tiên. Cô ta ngó tấm lưng trần của Tom:

  - Có thể ngày mai anh khỏi cất công lặn lội đi đâu cho xa.

  - Tiên nói sao?

  Hắn hỏi, ngó xuống cái bao condom vuông vắn sắc cạnh vẫn c̣n nằm trong tay. Hắn ném xuống mặt nệm.

  - Có thể tối nay anh sẽ sớm biết ngọn ngành về cái xuất xứ của ḿnh.

  Giọng Tiên ráo hoảnh.

  - Về hỏi má thử xem. Bả từng kể chuyện bom lửa đốt cháy nguyên cả cánh rừng, thằng con trai bả bị cháy xém một mảng lưng. Vết sẹo này có thể là cái căn cước của anh, không thể nhầm lẫn với ai khác.

  - Fuck...

  - Anh về hỏi bả thử đi. Can đảm mà đón nghe sự thật. Nếu muốn trả thù đời, cứ đè con Thúy Thanh ra mà xả oá. Tôi hết hứng thú rồi, cả ngày đi khách cũng đă hết xí quách.

  Tiên nói. Cô đi tới mở cửa. Trước khi đóng, tḥ đầu vào dặn:

  - Anh chỉ cần quẳng cho mẹ chủ khách sạn mười đô là mọi việc ô kê.

  Tom không có phản ứng. Hắn ngồi ôm đầu nghe tiếng rên từ pḥng bên cạnh vọng qua. Tiếng chuyển động của thành giường va vào vách. Hắn ném chiếc gối vào khoảng trống:

  - Con đĩ mẹ mày. Má tao mà là chủ chứa sao?

 

  H Đ́nh Nghiêm

  http://www.gio-o.com/HoDinhNghiem.html

 

©gio-o.com 2010