ĐOÀN-MINH-ĐẠO
THỜI TRÚT MÙA HƯƠNG
Bài cho Hoa-Ảnh
Màu
thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh
thanh
Đoàn Phú Tứ, Màu thời gian*
Chút phiến lá non trưởng thành trong hạ
Rất tinh khôi tượng đóa sinh linh
Búp đã nở hồn mây trên đá
Trôi hạt mưa thầm
Lẫm liệt thời gian
Vỡ bóng nước mọn câm âm vọng
Mùa tiết òa vang
Thời yêu em màu khoảnh khắc giản đơn
Hương em đó máu xương phai ngất
Khi chút nắng vàng đọng hết chiều rơi
Và tiếng cầm dương tràn lơi vô tận
Ngấm tan trong tím lịm phồn hoa
Thơ ngây khép đôi bờ nhật nguyệt
Hồ hạ biếc thương quay quắt đất quê
Thiên địa lung linh miền linh tự
Âm xé thời tồn tục tê hương
Mang mang trời cũ
Em chợt hỏi ta
Có nghĩa gì thời gian buổi đó
Dục vọng hồi văn như nắng lửa
Ta gục đầu ray rứt chẳng thưa
Nếu đánh đổi chút đời thảng thốt ngất ngư
Thơ sấp mặt làm thinh
Buổi nhan sắc em bỗng thành linh thánh
Hóa kiếp tình thơ vô độ cuồng si
Thời gian không ở đầu và chẳng ở cuối sông
Khấu trừ chi xa vắng
Thoáng thăm thẳm bóng em chiều bão rớt
Mưa trong sát na trút đuối ngợp thiên thu
Gió mãi vần xoay hạt cát vô tư
Trôi tuột kẽ tay người năng nổ
Níu thanh xuân vạn thủa mơ hoa
Ta dìu bước em về mùa Thu vườn hạnh
Chia tay Hạ hồng giao hưởng âm âm
Chia tay dòng sông thì thầm huyễn ảo
Cánh đồng Hè Thu hương lúa hóa sinh
Vòng sinh hóa trần gian điệp trùng giai điệu
Gốc rạ thành tro trả về lại đất mùa sau
Thu liễm tình tơ mây khói
Nâng rượu cúc hoa vơi trắng tóc mây
Rơi vạn cổ sầu nghiêng thơ say vạt áo
Tự chuốc ta tẩu khúc chiêm bao
Nhân gian khơi lá thu đau
Hoa dương tàn lạc
Gió dập sóng vàng thủy tạ đèn khuya
Hẹn sáng sớm cùng em bơi thuyền nhỏ ra đi
Trở về lòng trĩu nặng sen
Thời êm đềm lăn giọt sương tán lá
Trôi đi trôi đi hồ gương cùng trời thẳm nhạn sang
Tiếng huyền vang réo rắt
U uất động tiêu
Dục quay khung tơ dệt màu lụa quyên
In tiếng thời gian Khánh Sơn đàn đá
Âm vang sử lịch tuyệt mù
Cả sông suối thác nguồn phồn thực đất linh
Những mộ tháp điện đài phế tích Cát Tiên
Xế bóng ngày trôi hoan lạc
Đan kết ngàn năm nhuộm bạc sắc dòng sông
Tím ngát đỉnh trời bằng lăng
Mặt đất cất thầm thì lời trảng bãi mênh mông
Thời yên nghỉ và hồn rừng xưa bừng dậy
Chìm thẳm sâu lòng bàu trầm ngâm
Tung vút cao hoang điểu thác trời
Trắng tâm tưởng mùa rơi nước bạc
Âm vọng âm nhan sắc suối khe
Giạt trôi mê man vận hội đương thì
Trời ngưỡng mộ bước em về chuyển hoá
Gót sen ai nở đóa vô biên
Thiên nhiên hoang dại vĩnh hằng
Gió hội ngộ Đông tàng tuyết phủ
Ủ trời chiêm bao sâu kín hoài âm
Gió thất tán thời qua lạc lõng
Đêm vùi sâu vùng kinh sách phiền văn
Đêm tụng ca em phím bật hồ cầm
Âm sau trước đá vàng tơ trúc
Âm buốt lệ sông xa quy phục
Cõi trăm năm sử khuyết hoang sơ
Thổ lộ cùng em tiếng vang tờ kinh khuya khoắt
Người hát mơ hồ thánh nhạc phố xưa
Thành phố Diêm Hồ
Chuông đổ hoang mang
Bánh xe lăn trên tuyết phủ ký ức thảo trang
Thời ra đi và thời trở lại
Thời gieo trồng và thời gặt hái
Thời ban phát và thời thu gom
Thời yêu đương và thời trả nghĩa…
Ngồi xuống cùng mây trời chia nắng lụa vào Xuân
Khôn ngoan cẩn trọng thân ái nhún nhường
Buổi thịnh trị Đế vương an vui trăm họ
Không khiển dân bằng Vương trượng quyền uy
Mà giáo dân thuần lương Lịch Sách
An hoà lòng người phát điều trúng tiết
Xưng tụng Thánh nhân kẻ biết theo thời
Mặc áo mỏng đón gió Xuân
Về phương Nam ôn nhu
Tắm mát Hương Giang
Rồi hát ca về qua lối nhỏ
Nắm tay hai bờ phượng vỹ
Nghinh giá trên đường lễ tế Nam Giao
Màu Giao đàn cỏ thơm một cõi
Mịt mù vũ trụ huyền nhai
Diễm lệ Đạo đất trời
Nghe máu chảy ngàn xưa còn đọng
Trên diệu vợi núi sông
Anh dắt tay em một thủa thung dung
Qua rừng ngô đồng tỏa hồng hoa phấn
Ửng má em hương khoảnh khắc mùa qua
Hãy ngồi xuống đây
Vọng Cảnh đồi ảo hóa
Anh rẽ ngôi tóc em, lòng sông tạ ngàn thu.
ĐOÀN-MINH-ĐẠO.
California 9/12/2012.
* Thời Trút Mùa Hương
là
hành trình tâm linh với huyền nghiã chữ Thời
qua một số triết gia
Đông Tây; để trở về
với bát ngát thơ Việt qua hé mở của bài Màu Thời Gian.>
http://www.gio-o.com/DoanMinhDao.html
© gio-o.com 2012