CỎ CÂY MẶT ĐẤT
Đoàn-Minh-Đạo
Ôi ngày về theo dấu đường rải lá
Âm thầm trên ngõ đêm phố cũ
Vẫn kẻ ngụ cư sống đời hầm mộ
Dưới căn phòng tịch lặng đất sâu
Và sự thật réo lên trong máu
Khi mùa Xuân cuộn gió nắng vây
Khi người thu mình sau những ngày biến động
Dưới bóng mận mơ đào hoa ký ức
Màu gió thổi qua mặt đất
Những nếp nhà gỗ êm đềm phóng dật
Nụ hoa đêm ngợp sương giá tháng Hai
Sấm động tiết kinh trập rải ruộng đồi thang bậc
Cây xanh người nát nhàu bức bách
Chuông ngân vang bỡ ngỡ thiên hà
Thức giấc cùng ta đơn độc ra đi
Về giáo đường rạng sáng lạnh căm
Tàn phai đêm biền biệt
Bầy chó sủa đêm đuổi theo ngày thống thiết
Cynophobia vết ám ảnh long đong
Tiếng chó tru đe dọa thanh xuân
Tiến về nhà cha hân hoan ca hát
Ad Deum qui laetificat juventutem meam 1.
Cứu cánh đời bóng chìm hạnh phúc
Sao điêu linh rình rập đáy trần gian
Đêm cứ hoài thai trong mỗi vết thương
Tinh sương săm soi tín tưởng hàm hồ
Người đục rỗng ta như hộp sọ khô
Ta níu lá cỏ đời làm niềm tin vĩnh quyết
Níu mặt đất buốt tê sương tuyết
Níu ngàn mây ôm thê thiết đỉnh cao
Níu rừng chim bay mù hải đảo
Níu đồi sơn quỳ giục giã nắng reo
Níu ảo ảnh tình yêu là biển khơi vọng động
Níu lệ thơ đêm lời thác Dambri
Hoang dại u mê
Tiếng động tiêu thúc hối
Một tuệ nhãn hồn chiều
Nơi đâu là xứ sở
Trở về đi trở về đi tên nghịch tử
Phần di sản ngươi phung phí tan hoang
Đâu những đêm dài ngây ngất truy hoan
Và những ngày dưới mặt trời toan mửa máu
Khi hầu bao đã vơi cùng chiều cạn kiệt
Khi trên đầu chẳng mái nhà che
Ngươi ao ước miếng ăn máng thú
Soi rõi người rạc rài một mớ xác thân
Khốn khổ điêu linh ngày xám hối
Ám ảnh mắt cha trên mỗi lối đi
Chặn mắc nẻo về khuất lấp
Buông xuôi như kẻ cúi đầu nhận phận
Đi phu đồn điền ở Nouvelles-Hébrides
Cả một đời người đi sao hết
Cớ sao mặt đất mãi âm u
Xin đất mẹ ôm ngươi đùm bọc
Cỏ che phủ mê man
Niềm thống hối tuôn vô tận hai đầu trang sách cát 2.
Và rừng khơi lá lục mở vòng tay
Giấu giếm tội ngươi vào lòng cỏ tràn đầy
Tường vách thời gian rạn nứt ngày địa chấn
Ở Mission San Gabriel
Đất dàn chống đỡ ngươi
Ngoi mầm sống sót từ đói khát
Ước nguyện trào lòng tay nào vỡ đất
Mường tượng trời hương mật quê cha
Vươn xanh vạn loài thảo mộc
Hạt mùa màng và hoa trái thu đông
Ôi nụ má đào sống gửi vàng cam 3.
Đất sao mãi nhọc nhằn phụ rãy
Hãy nhớ ngày gieo trào nước mắt
Cầu gặt trong vô lượng hân hoan
Đất ngưỡng vọng đâm chồi tinh huyết
Giăng mây trời miền tinh cầu xa khuất
Giải thoát hồn người
Lao đao đáy vực
Lửa vừng dương sưởi ấm trái tim cô
Đóa quỳnh nào thầm nở
Hoa nắng thơ thơm mặt đất
Ôi những hạt máu tim nàng thanh khiết
Gieo mênh mang trong gió
Hóa độ thân ngàn cánh bồ công anh
Mồ hôi và máu người đổ xuống đất hãy phủ xanh
Đất đừng phơi đầy sỏi đá
Xin gai góc tha ngươi
Côn trùng hú họa
Cho mầm chồi lá bạt rừng túa nở tinh sương
Mùa màng đừng ngỡ ngàng mưa gió
Hạt vàng rơm chín rộ thanh xuân
Ngửa tay hứng lộc đất trời ân tạ trần gian
Nâng ly uống rượu từ vườn nho ngươi cất ủ
Nay đất cho ngươi đứng trên đôi chân vạm vỡ
Đời tằm nhả sợi tơ nhớ độ dâu xanh
Khép kín dòng sông ân điển
Vòng đất trời miên viễn thủy chung
Trên hành lang mở cửa tháng năm
Giã từ thủa u mê khờ khạo nhục nhằn
Khi hồi sinh một cõi hồn rừng
Vườn tĩnh lặng ngân xao xuyến lá
Sườn đồi xuân thao thiết nắng khan
Sũng màu đất màu hoa huyễn ảo
Góc biển nào đêm biệt xứ đảo qua
Trời đất trích lộng điên tuôn nghiêng nẻo gió
Xối xả đường mưa u tịch dư hương
Nước ươm nguồn cùng kiệt lãng quên
Đường chân núi chia biệt người xa xứ
Bay xa mù một bóng chim quyên
Ôi những sơn nguyên chân ngựa suối reo
Rừng đèo hút gió
Chiều tuôn lá đổ
Thác vỗ âm vang lời thu
Trùng trùng lá cỏ đường về
Đâu dấu ngựa tan trong mê thảo miền quê
Dáng người nhòa trời sương lạnh
Đâu bóng cha nồng ấm hương xưa
Ruộng đồng xác xơ dinh cơ đổi chủ
Ôi sao thống khổ cuối đường
Người dấu đau thương như rừng dấu lá
Hạt lệ nào hóa đá nước trôi
Người trông đợi cha một lời chúc phúc
Bên sinh phần cha người hiểu thêm nửa kia sự thật
Ôi những César chân đất
Bạo ngược gấp ngàn lần César vương tộc
Lão bà Roma than khóc
Đừng lầm gặt mùa hoa trái độc tang thương
Đâu những cuộc đổi đời sao mãi dấu tên
Kềm kẹp con người chính là vua chúa
Hứa hẹn giải thoát ta rồi cũng làm vua chúa ta thôi
Hãy nén nước mắt tiếng thơ người gửi
Si muero
Dejad el balcón abierto 4.
Nếu như tôi chết
Hãy để bao lơn mở ngỏ
Để hoa trái cây cỏ đời ôm miết thân tôi
Trời nắng nhòa Một Mùa ở Granada
Ôi Federico García Lorca
Thơ anh đẹp cứ rền vang nỗi chết
Tràn lan xanh lá cành xanh da thịt
Tôi cứ ngã lòng với biển
Với người gieo cách mạng thơ
Và gieo nhiều vừng trăng trên cỏ
Để bàng hoàng từ giã thủa nhân gian
Những trái cam và mùa gặt thì vàng
Máu anh thắm đỏ
Với người bên những bức tường vừa sụp đổ
Một lời tỏ cùng anh
Rừng rất xanh, rất xanh và mãi xanh.
Đoàn-Minh-Đạo
California 6/2012
1. Latin: Về cùng Chúa niềm hân hoan thanh xuân tôi .
2. Jorge Luis Borges, Collected Fictions, Transl. A . Hurley, Penguin Books, 1998. New York. p.483 cách bỏ đi một cuốn sách ma quái không khởi đầu và không chấm dứt là nhét nó vào đâu đó trong thư viện “…nơi giấu lá tốt nhất là rừng.”
3. Aeschynanthus parasiticus. (Roxb.) Wall. Máđào kýsinh . Theo GS. Phạm Hoàng Hộ Thực vật chúng Việt Nam có lẽ gồm vào khoảng 12. 000 loài .. phong phú nhất thế giới . . .( Phạm Hoàng Hộ, Cây Cỏ Việt Nam.Q.3. p.7,14. NXB TRẺ, 2003).
4. Vài ý thơ Federico García Lorca qua Despedida và Romance Sonambulo (bản dich Anh ngữ của W.S. Merwin và William Logan.) và tập thơ A Season in Granada (Christopher Maurer dich). Anvil Press Poetry, 1998, London.
http://www.gio-o.com/DoanMinhDaoTaTranMenhMong.htm
© gio-o.com 2012