ĐẶNG PHÙNG QUÂN
Nội Truyện
truyện ngắn
Tháng Hai năm 1979 Trung quốc mở cuộc tấn công năm tỉnh địa đầu biên giới Việt nam : Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Giang, Lào Cai, Lai Châu. Những sắc dân ở dẻo cao như người Xá, người Dao, người Tày, người Mán, người Mèo, người Mường làm hướng đạo dẫn lộ quân chinh phạt chiếm đóng, kiểm soát các khu vực hành chính, quân sự, an ninh mau chóng không kịp trở bàn tay, thế giặc mạnh như chẻ tre.
Những trại cải tạo khắp miền bắc như Cao Bắc Lạng, Hoàng Liên Sơn được lệnh di tản xuống khu đồng bằng, tù nhân lẫn quản giáo chạy bất kể ngày đêm về phía nam tưởng như cơn địa chấn đang đuổi riết. Quân Trung quốc tàn phá vùng Pắc Bó - không để lại một dấu tích dă sử nào tồn tại.
Người ta đồn rằng những hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử Liên Xô dựng thành dàn ngang khu cấm địa quân sự (khi Mỹ oanh tạc) bị huỷ diệt toàn bộ/người ta đồn rằng Brzezinski, cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống Hoa kỳ dẫn giải những thành quả sau cuộc chiến kỳ lạ như thế này : trận xâm lược phát hiện những hạn chế của sức mạnh Liên Xô khi chứng tỏ một đồng minh của Liên Xô có thể bị bức hiếp mà không gặp một trừng phạt tương đối nào, đây là một bài học không thể quên cho một số quan sát viên, nhất là những ai có khả năng bị Liên Xô đe dọa, tôi cũng cảm thấy vị thế kiên định của nước Mỹ có thể thuyết phục người Trung quốc rằng chúng ta không phải là "cọp giấy" và mối quan hệ với chúng ta có những phúc lợi an ninh lâu dài và qua lại với nhau.
Người ta tự hỏi : lúc bấy giờ Hà nội đang ở đâu ?
Hà nội ở đâu ?
Những lực lượng chính quy chiếm đóng Kămpuchia và Lào vẫn c̣n đồn trú tại chỗ, bộ Chính trị đang gằm ghè lẫn nhau.Ngày 2 tháng Ba GPQND Trung quốc kiểm soát trọn Lạng Sơn - thị trấn gần Hà nội.
Ở khu Sinh Từ tiến ra Văn Miếu, một chàng thanh niên tay nải, mặc áo cộc lững thững đi bộ giữa trời đất vần vũ khói lửa khắp vùng núi Bắc. Chiếc mũ cối bạc phếch đội trên đầu gọt tóc khiến dáng dấp có vẻ như một tay buôn chui thường thấy ngoài phố phường, song dung mạo khôi ngô với cặp mắt sáng quắc khi nh́n thẳng vào mặt người khác như tia chớp bắt kẻ đối diện phải nao núng/điều khó xảy ra trong một xă hội manh mún - chàng thanh niên không rẽ vào Văn Miếu mà tiến thẳng về hướng Ấp Thái Hà, dọc đường những người cùng khổ đang nhốn nháo cũng phải, Hà nội nhiều năm phơi ḿnh ra hứng chịu những trận bom trải thảm từ những đợt rolling thunder B-52, những Con Ma xung pháo, cuộc điêu linh mới lại sắp sửa khởi sự, một bà lăo nắm lấy cánh tay chàng hỏi thăm từ đâu về (ư chừng nghi chàng xuôi từ mạn ngược), câu trả lời thật khó hiểu khi nghe chàng đáp đến từ phủ Long Hưng (những địa danh đă biến mất từ lâu trong quá khứ) và tên của chàng tưởng như thường gặp trong sách vở : Quốc Tuấn.Tôi không thể xác định chàng xuất hiện từ lúc nào, từ chốn nào bởi v́ bạn cứ thử nghĩ bắt đầu của một cuốn phim bạn đang coi, h́nh ảnh nhân vật xuất hiện bạn không thể bắt kịp hay như khởi sự một quyển tiểu thuyết ngay từ trang thứ nhất đă có tên nhân vật (khi đó không c̣n tác giả hiện diện nữa, y đă vắng mặt hoặc đă chết)
Quốc Tuấn lại là một nhân vật lịch sử - chắc hẳn tác giả không thể thay đổi năm sinh, năm mất v́
Tiền đề thứ hai : lịch sử có những hạn chế nhất định mà nhà văn không thể biến đổi nếu không bắt buộc thời lượng lịch sử phải theo một chu kỳ luân hồi tồn tục bất chấp trường sở quá khứ, hiện tại, vị lai
và như thế tác giả không phải là đệ tam nhân - khi tôi viết tự truyện người đọc nghĩ tôi là nhân xưng thứ nhất nhưng nàng nghĩ tôi là nhân xưng thứ hai và tôi muốn làm nhân xưng thứ ba như tôi khẳng định tôi có thể từ chối để tên dưới bản văn đă hoàn tất như tôi chưa hề gặp nàng ở căn pḥng đường Sloat
nàng tự hỏi tôi muốn hiểu sao th́ hiểu, lư ưng câu chuyện ba mươi năm của chúng tôi là điều có thực y hệt như một truyện ngắn tôi viết và cho in ra mười lăm năm trước (ấn bản tạp chí văn chương đăng nó có thể đă bị tiêu huỷ trong cuộc chiến, xoá hết dấu vết hoặc vẫn c̣n lưu bản ở một thư viện nào đó trên mặt trái đất này, tôi không cần biết) nhưng nhân vật đă xuất hiện th́ sẽ không thể thủ tiêu dễ như người ta ám sát một đối thủ chính trị (chẳng hạn Stalin thanh toán Trotsky), nên tác giả có thể là đệ tứ nhân không liên can đến những nhân vật trong truyện bởi v́ chính hắn cũng không thể xác định sự việc bắt đầu từ chỗ nào và chấm dứt hay chưa nhưng nhân vật Quốc Tuấn hẳn là một thực thể xác định
năm Nguyên Phong thứ nhất
( - anh có hay chuyện ǵ đă xảy ra tại dinh Nhân Đạo vương ?
- trưởng công chúa đến ở trong dinh của vương ?
- chuyện đó xưa rồi, khắp phủ đệ ai cũng biết.
- nhưng có người đau khổ ?
- anh muốn ám chỉ ai ? trưởng công chúa hay người khác ?
- nhiều người
- trưởng công chúa ? công chúa nhận sính lễ mà phải về ở dinh của Nhân Đạo vương trong khi con trai người c̣n nhỏ tuổi.
- Trung Thành vương ? ngày hội mười rằm vua sẽ làm lễ kết tóc cho công chúa với vương mà ?
- có người hay chuyện đó chưa ?
- anh muốn nói ai ? trưởng công chúa ư ?
- trưởng công chúa nào có hay biết ? ở dinh của Nhân Đạo vương như chỗ cấm cố, làm sao biết được chuyện bên ngoài.
- nghĩ cũng lạ nhỉ ? phong tục trong triều xưa nay có lệ đó sao ?
- có phải ư của Hiển Từ lúc sinh thời ?
- có lư nào ? Hiển Từ mất đă ngoài ba năm rồi, nếu bà có biết chuyện cũng ngăn cản ?
- ngăn cản ai ? không cho công chúa về dinh Nhân Đạo vương ? hay chuyện nào khác ?
- chẳng lẽ bà ngăn cản chuyện con chồng ? lại càng thân chứ sao ?
- chuyện về sau cũng rơ ? Vũ Thành vương đă chẳng bỏ trốn qua biên giới, để đến nỗi Thổ quan bắt đưa cả nhà về nộp cho ta ?
- anh muốn nhắc chuyện người có con đưa vào cửa khuyết được sách phong làm Huệ Túc phu nhân ?
- cái chuyện hậu cung lôi thôi lắm, bàn đến làm ǵ ?
- thời buổi nhiễu nhương gốc rễ từ đó mà ra ?
- anh lại muốn đem ông Sử thần đời sau nói câu trái lễ phỏng ?
- cái ông Ngô đó thật lắm chuyện ? Giữ việc lễ đâu có thể cho ph?p không làm chủ được ?
- v́ vua đă bất chính trong đạo vợ chồng, cho nên người làm tôi con cũng bắt chước ?
- có chuyện đó sao ?
- anh thật muốn biết ? người đau khổ không rơ là ai ? người sinh sự không rơ là ai ?
- trưởng công chúa ?
- Trung Thành vương ?
- Nhân Đạo vương ?
- một người khác ?
- người nào khác ?
- người đă đón đường hôm kiệu đưa công chúa về dinh, không biết xử trí ra sao ?
- người đă đau khổ lắm sao ?
- những gia nô đều biết chuyện đó, họ bàn đánh cướp lấy kiệu ?
- làm được điều đó sao ?
- hà tất ? nhà vua c̣n cướp vợ của anh giữa ban ngày ?
- đó là ư của Thái sư ? nhà vua đâu có cản được ?
- chẳng lẽ v́ Thái sư mà những gia nô không đánh cướp kiệu ?
- chuyện không xảy ra chẳng thể nói đến ?
- nhất định công chúa phải giữ thuỷ chung ?
- vậy lễ kết tóc có thành ?
- công chúa không thể lấy người khác ?
- chẳng lư lễ kết tóc không giữ được công chúa ?
- công chúa không thể không lấy người yêu ?
- công chúa đă vào ở trong dinh ?
- những lời thề thốt trước đây ?
- họ yêu nhau đến thế ư ?
- những gắn bó huyết tộc mà ?
- đời sau có vậy ?
- anh muốn chỉ chuyện Dụ Tông thông dâm với chị ruột là công chúa Thiên Ninh ?
- lỗi đâu phải ở công chúa ?
- lỗi không tự vua ?
- nhà vua bị liệt dương ?
- nhớ năm xưa lúc mới bốn tuổi nhà vua bị chết đuối ở Hồ Tây nhờ dùng kim châm mà sống lại, tuy e sẽ bị liệt dương ?
- cũng viên thái y ấy dâng mật đứa bé con trai hoà với dương khởi thạch uống rồi thông dâm với chị hay em ruột sẽ hiệu nghiệm ?
- chẳng thể trách được ? công chúa Thiên Ninh cũng là một kỳ nữ kiệt hiệt đó sao ?
- những anh thư của bản triều đều thế cả ? này nh? : Linh Từ quốc mẫu, Thuận thiên, Chiêu Thánh, Thiên Cảm vào những lúc loạn lạc đă chẳng góp công trong việc nội trị, mở nghiệp cho nhà ?
- trưởng công chúa cũng vậy ?
- há chẳng do đức của người chèo chống ?
- ngộ biến tùng quyền ? không cướp kiệu chịu bó tay sao ?
- những gia nô đâu ?
- tấn công dinh ?
- hà tất ? theo vết xe xưa ?
- như Hoài vương làm loạn ở sông Cái ?
- nhớ lại khi Thái sư ném gươm xuống sông nói : ta chỉ là con chó săn thôi, biết đâu anh em các ngươi thuận nghịch thế nào ?
- đạo làm tướng không thể để những người theo ḿnh bị tàn sát trong chốn loạn đao như năm nào ở chỗ sông Cái ? kẻ đă viết: ta từng tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, nước mắt đầm đ́a, ruột đau như cắt, chỉ giận không được ăn thịt, nằm da, nuốt gan, uống máu quân thù, các ngươi ở lâu dưới trướng, nắm giữ binh quyền, người không có áo, ta cho áo mặc, kẻ không có ăn, ta cấp cơm ăn, các người không nh́n chủ nhục mà không biết lo, thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn, chẳng những thái ấp của ta bị tước, mà bổng lộc các người cũng về tay kẻ khác, chẳng những gia quyến ta bị đuổi, mà vợ con các ngươi cũng bị người khác bắt đi, chẳng những xă tắc tổ tông của ta bị ngựi khác giày xẻo, mà mồ mả cha mẹ các ngươi cũng bị người khác bới đào, chẳng những thân ta kiếp này bị nhục, dẫu trăm đời sau, tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu măi c̣n, mà đến thanh danh các ngươi cũng không khỏi mang tiếng là viên bại tướng. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi có muốn thỏa ḷng vui thú, phỏng có được không ?
- phải người đó sao ?
- người đó, không thể theo thói thường ?
- cũng khốn khổ v́ nhi nữ ?
- chẳng thể ? không thể lấy người khác ?
- trận chiến không thể thua ?
- bí thuật dụng binh để đâu ?
- vậy là người đă bày xếp thế trận ?
- ngũ hành, cửu cung th́ dinh Nhân Đạo vương sao thoát ?
- vậy là người đă vào đến trong ?
- như thần, vương nào có biết ?
- tịnh như không vậy ?
- trên dưới, trong ngoài chỉ c̣n âm dương giao hợp ?
- vậy là gạo đă nấu thành cơm ?
- trời biết, đất biết ?
- sao lọt ra được ?
- đă nói bày thế mà ?
- quan gia biết chưa ?
- đă hẳn, nội ứng ngoại nhập ? anh muốn nghĩ ai làm xung kích ?
- người phải đương diện với quan gia ?
- người phải thay vua đứng ra làm chủ hôn ?
- công chúa Thụy Bà ?
- chẳng lẽ lại Thái sư ?
- Thái sư không ưa nhà đó ?
- cản chẳng được ? cản th́ sáu năm sau ai làm tiết chế ?
- thế là Nhân Đạo vương mất người ?
- được của, mất người, hai ngh́n khoảnh ruộng ở phủ Ứng Thiên về tay ai ?
- người vừa ở dinh Nhân Đạo vương ra ?
- trưởng công chúa không lẽ lưu lại ?
- thảo nào dân gian chẳng hát : ai đưa con sáo sang sông, để cho con sáo sổ lồng bay đi ?
- chuyện có ghi trong sách ?
- hẳn thế ? chẳng sách họ Phan th́ cũng sách họ Ngô ?
- những lăo ở đời sau thật lắm chuyện ?
- biên sử có khác ?
- những chuyện đáng biết lại bưng kín, c̣n chuyện lộng giả thành chân ?
- hư, thật ?
- này nhé, Hoảng lấy Thiên Cảm là em của tiết chế, Khâm lấy con gái trưởng của tiết chế, Thuyên lấy con gái trưởng của Hưng Nhượng vương là cháu nội tiết chế
- những người ấy há chẳng tới mẫu nghi thiên hạ ?
- có khác ǵ của cả thiên hạ ?
- hà tất ? làm ǵ có chuyện Hưng Nhượng muốn thừa cơ dấy vận ?
- Hưng Nhượng không làm loạn ?
- ai được thưởng công làm Tiết độ sứ ? ai đánh sách Sầm Tử ?
- c̣n lời giối giăng của Yên Sinh vương lúc sắp mất ?
- năm xưa ?
- khi nội t́nh c̣n nhốn nháo chuyện cướp lấy trưởng công chúa từ dinh Nhân Đạo vương ?
- như việc mới xảy ra ?
- cứ tưởng tượng Hoài vương giối lại : con mà không v́ cha lấy được thiên hạ th́ dưới suối vàng cha chết cũng không nhắm mắt ?
- lời có thốt ra ?
- sáu năm trước khi nắm binh quyền tiết chế ?
- sau ngày Doăn bị đưa trả về ?
- chuyện Vũ Thành vương đâu có đem so với chuyện Chiêu Quốc vương ?
- Doăn c̣n có đất chôn ở nội, đâu như Chiêu Quốc phải chết trên đất Bắc ?
- có chuyện tranh đoạt ngôi trưởng đích ?
- quyền lực là căn rỗi của thiên hạ ?
- vậy Tảng có nói điều căn rỗi ?
- Tảng là phản diện của Quốc công ?
- người có đọc bài hịch ?
- chẳng những tông miếu của ta được muôn đời tế lễ, mà ông cha các ngươi cũng được thờ cúng quanh năm, chẳng những thân ta kiếp này đắc chí, mà các ngươi trăm năm về sau tiếng thơm vẫn c̣n ?
- khí phách hoàng đế ?
- chẳng thể một kiếp ? )
năm Quang Thuận thứ nhất
( - anh có hay chuyện ǵ đă xảy ra trong cung Lạng Sơn vương ?
- khắp thiên hạ cũng rơ như bài Trung hưng kư ?
- Nhân Tông mới hai tuổi đă sớm nối ngôi vua, thái hậu Nguyễn Thị là gà mái gáy sớm, đô đốc Lê Khuyển như thỏ khôn giữ mệnh. Vua đàn bà mắt quáng buông rèm ngồi chốn thâm khuê, bọn họ ngoại ḷng tham, khoác lác hoành hành khắp cơi, kẻ thân yêu nắm quyền vị, nạn hối lộ được công khai. Việc văn giáo lặng lẽ như băng tan, người hiền từ phải bó cánh... người trẻ không biết nghĩ, làm bậy ngông cuồng, người già chẳng chết đi, trở thành mối họa. Bán quan mua kiện, ưa giàu ghét nghèo. Hiền tài là rường cột của triều đ́nh mà sạch không như quét đất. Văn chương là khí vận của quốc gia mà im ắng tựa cỏ khô... Cửa ngơ th́ sơ sài, tay không cũng phá nổi. Thế là nó dẫn quân cú vọ cáo cầy, ngầm nuôi mưu kế cướp ngôi phản nghịch. Bọn tặc thần Phạm Đồn, Phan Ban, Trần Lăng, Ngô trung và phường chó lợn hơn ba trăm đứa, nửa đêm dám cả gan bắc thang trèo tường lẻn vào như vào chỗ không người, vua và hoàng thái hậu đều bị hại, thương thay ?
- chuyện đoạt ngôi trưởng đích ?
- mười tám, mười chín năm trước ?
- phế trưởng, lập thứ ?
- để chính danh phận ?
- hẳn như chiếu đại xá đời Thiên Hưng ?
- tự biết ḿnh không phải là con của tiên đế ?
- có chuyện đó sao ?
- ai là con tiên đế ?
- hỏi họ Dương, họ Ngô, họ Nguyễn ?
- người nào cũng có danh phận thái hậu ?
- có nhớ năm Đại Bảo c̣n tuyển chọn gái đẹp trước sân điện ?
- kẻ phong lưu sẽ chết v́ sắc ?
- cả hai ?
- anh muốn ám chỉ hành khiển ?
- có ai chết v́ văn chương đâu ?
- hành khiển không chết v́ gái ?
- cái án Lệ Chi viên đó ?
- căn rỗi chẳng hẳn ?
- vậy th́ vua chết tại ai ?
- sao sa xuống phương nam đấy ?
- kế đô ?
- tiết chế chọn kiếp mà ?
- lẽ nào ?
- lời giối của Yên Sinh năm nào ?
- vậy lời Tảng là đúng ?
- đời sau, những người như họ Phan, họ Ngô đều không thông đạo lư ?
- luật phản hồi vĩnh cửu ?
- họ Thích, họ Lăo đều nói vậy ?
- Heidegger, Nietzsche cũng tin ?
- tiết chế, hành khiển nghĩ thế ?
- lư đâu cả họ bị diệt ?
- tiết chế trở lại, tri kỷ như hành khiển không dám hy sinh ?
- đă hẳn, bài đại cáo đâu có khác lời hịch năm nào ?
- đó là cái lẽ của trời đất ?
- cái năm 42 thật nhiều chuyện ?
- mùa thu tiết chế đầu thai, vua chết, cả nhà hành khiển bị giết, bắt tội đến ba họ chẳng khác thường sao ?
- có liên hệ sao ?
- khi tiệp dư ở cữ, mơ thấy chốn tiên nên khi sinh bị người đuổi bắt, nếu không gặp vợ hành khiển làm lễ nghi học sĩ ra vào cung cấm rành rẽ th́ đứa con đỏ kia đâu có thoát ?
- người cũng được phong làm B́nh Nguyên vương mà ?
- anh có nhớ lúc vào ở kinh sư, lại càng sống kín đáo, không lộ vẻ anh minh ra ngoài ?
- chữ thời, chữ thế ?
- người chẳng thể phụ ḷng tri kỷ ?
- cũng trong chữ thế đó mà khi người lên ngôi chỉ xưng là Thiên Nam động chủ ?
- hành khiển thật rơ thiên cơ ?
- cứu người ư ?
- không ? tiết chế phải ở ngoài vào mới thuận ư ?
- lúc xưa hành khiển cứu người có nói pháp lệnh không bằng nhân nghĩa, lại dẫn tri chỉ nhi hậu hữu định vậy mà cũng không khỏi số ?
- hành khiển khá không biết tri chỉ ?
- biết mới chọn đường chết ?
- có ǵ nghịch với Sein-zum-Tode ?
- rồi, hành khiển t́m được chỗ đứng ?
đó là chuyện mấy trăm năm ?
- người cũng đuổi ḍng họ động chủ ra khỏi xứ ?
- tránh sao ? khác nào thuở Chiêu Quốc theo gót giặc Bắc ?
- hành khiển thật phải chọn đường chết ?
- Thiên Nam là cứu cánh của tiết chế ?
- hữu nào không tận cùng ?
- chỉ cười bọn ngự sử ?
- anh muốn nhắc sắc dụ năm nào : khi Lệ Đức hầu cướp ngôi, Ngô đă v́ hắn trổ tài phong hiếnẦnay Lệ Đức mất nước về tay ta, các người không biết v́ ăn lộc chết theo hắn lại đi thờ ta ?
- vua thật không đố kỵ ?
- yêu, ghét không hàm trong lĩnh vực quyền lực ?
- vua ắt phải hữu quyền ?
- c̣n ǵ tỏ rơ hơn chinh phạt ?
- đạo lư có ở chỗ : đánh phản nghịch, cứu sinh dân, thánh triết phải tỏ bày uy vũ ?
- vua thật ngạo mạn ?
- trong văn chương ?
- nhớ khi quở Lễ bộ tả thị lang : ta xem Hồng Châu quốc ngữ thi tập của ngươi c̣n nhiều chỗ thất luật, ta chắc là ngươi chưa biết ?
- mùa đông năm 96 ở hành tại, ngẩng nh́n trời cao mà diễn tả tâm ư, phê phán Lư, Đỗ, Âu, Tô sống lại vị tất đă làm nổi, duy có ta làm được, đâu hẳn chơi chữ lạ, khoe chữ khéo đâu ?
- có phải tâm ư của tiết chế ?
- băng ngọc u hồn nhập mộng vô ?
- há người không thấy lúc lẻn vào pḥng trưởng công chúa ?
- t́nh có lồng trong quyền lực ?
- hà tất ? đời Quang Thuận khi mắng nhiếc kẻ khác : ngươi khi trước c̣n làm gia thần, dám nói phao ta đáng làm thiên tử, ngươi là thiên đế sao ? ngươi biết trước được việc đó ? ngươi là gian thần ? loạn thần ? tặc thần ?
- khi giết người th́ hạ câu : hắn đă bội phản, ai buộc được tay ta không thể giết nó ?
- thật điều bất hạnh ?
- chưa đáng giết đă bị chết oan ?
- có phải tâm ư của tiết chế ?
- việc đời sau không liên can đến đời trước ?
- ha ? ha ? welthistorischer Zynismus ?
- cái biểu tượng Cha-Con trong Kitô giáo ?
- há Nietzsche đă từng chỉ trích : cái từ "Con" biểu hiện Nhập vào cảm thụ tập thể của biến h́nh toàn vật (phúc lành), c̣n cái từ "Cha" là chính cảm thụ này, cảm thụ toàn thiện và hằng cửu - tôi thật hổ thẹn thay cho Giáo hội mà nhắc đến cái biểu tượng này : chẳng phải là câu chuyện Amphitryon ở ngưỡng cửa "đức tin" Kitô sao ? và thêm vào đó cái tín điều "hoài thai vô nhiễm" nữa ? ... thật ra có hoài thai hữu nhiễm - mit dem Wort "Sohn" ist der Eintritt in das Gesamt- Verklarungs-Gefühl aller Dinge (die Seligkeit) ausgedruckt, mit dem Wort "Vater" dieses Gefühl selsbst, das Ewigkeits-, das Vollendungs- Gefühl - Ich schame mich daran zu erinnern, was die Kirche aus diesem Symbolismus gemacht hat : has sie nicht eine Amphitryon-Geschichte an die Schwelle des christlichen "Glaubens" gesetzt ? Und ein Dogma von der "unbefleckten Empfängnis" noch obendrein ? ...Aber damit hat sie die Empfängnis befleckt -
câu chuyện vợ Amphitryon là Alcmene không chịu ngủ với chàng cho tới khi nào chàng báo thù được cái chết của anh em nàng, trong khi Amphitryon lo đi làm nhiệm vụ th́ thần Zeus thông dâm với cô dâu c̣n trinh và nàng sinh ra thần Heracles
- thật phỉ báng thánh thần ?
- quyển sách viết ra chỉ dành cho ít người ưu tú đọc ? có lẽ mấy người ấy chưa ra đời ? die Buch gehört den wenigsten, vielleicht lebt selbst noch keiner von ihnen ?
- nên tương truyền khi Thiên Nam động chủ băng, gươm thần ấn thần cũng biến mất ?)
Hà nội đang ngủ kỹ trong những trận pháo long trời, lở đất ? chuyện của chế độ, lo làm chi ? khi chiếm cứ Lạng Sơn, Hà nội cận kề trong gang tấc ? chỉ một ngày, một đêm từ phủ Long Hưng Quốc Tuấn đă về tới kinh thành - những chuyện sau đó để mặc cho bọn chính trị-ngoại giao- thông tấn-sử thần nói sao th́ nói giữa tháng Ba cộng quân đă cấp tốc rút về phương bắc tưởng như tiết chế tay nắm ấn thần chỉ ngang mũi kiếm đuổi giặc chạy dài.
Đặng Phùng Quân
http://www.gio-o.com/DangPhungQuan.html
© gio-o.com 2009