NGUYỄN THÙY SONG THANH
ĐỨT THỞ HỒN GẦY
Gởi theo hương linh Vương Tân, người tên Ngư
1
Tôi là con cóc. Theo mùa lên non gọi mưa
Bất chợt một ngày không mùa biển êm ru
Con cá từ phương nào tới nổi lên cái đầu
Xù x́ gốc cây rừng ngập mặn
Giương vây quay ṿng tṛn h́nh cái nơm
Bất chợt một ngày không mùa biển lên cơn
Con cá rướn cao hơn sóng nổi khúc lưng
Kỳ dựng đứng như sinh viên xuống đường thời biến loạn
Vây và kỳ và đôi mắt ḍ la càn khôn
Bất chợt một ngày không mùa con cá nổi chóp đuôi
Trời đất chỉ c̣n biển
Và con cá
Và cóc tôi
2
Đuôi vẩy vỡ nước tung hưng phấn
Nh́n kỹ không phải thuồng luồng bạch tuộc
Không phải rùa biển cá voi
Không phải ma gia hải mă
Đúng là nguyên con cá gốc cá
3
Bàn tay thẳng phất lên như cá giương kỳ
Tôi vẫy chào hạnh ngộ
Đôi mắt cá sáng lên nụ lửa ấm
Từ giếng lửa sinh tồn sâu thăm thẳm
Cầm cự cơn lụi tàn trăm năm
Đầu cá nhịp nhịp cùng lớp lớp sóng dâng
Hải hội linh đ́nh
Ḷng đại dương đang sôi sục ái t́nh
4
Đồng hồ cát chảy trong tôi giấc thụy du
Những hạt cát khua tíc tắc t́nh yêu
Chảy măi biết đến bao giờ sa mạc cạn
Một vệt cát vừa trôi đi cá đă lặn
Sâu ngàn trùng
5
Tôi gọi
Cá hỡi cá đừng một ḿnh ra Biển Đông*
Ở đó có một mặt trời ác ôn không đáng tin
Cái mặt trời quỷ dữ sẽ thiêu hồn cá rụi
Tôi dặn
Cá hỡi cá không thể lên bờ
Hăy ẩn sâu nơi hốc đảo
Khổ luyện nội lực thần thông
Vượt ải hóa rồng
6
Cái đồng hồ đă chảy hết một bờ cát Biển Đông
Cá đă hóa rồng
Lên mây
Tôi vẫn là cóc
Ngồi triền Trường Sơn thiên thu gọi
Mưa. Cho những cánh đồng khô nẻ
Cho cơi ḷng héo hon quạnh quẽ
Đứt thở hồn gầy
Tiếng gọi mưa thê lương thay tiếng khóc t́nh mịt mù cơi ảo.
nguyễn thùy song thanh
*Trong cuốn Nguồn Gốc Mă Lai Của Dân Tộc Việt Nam, tác giả B́nh Nguyên Lộc,trang 809,bài thơ Chiêu Hồn của Tống Ngọc,B́nh Nguyên Lộc chuyển ngữ có câu: Hồn hỡi hồn về đây đừng ra biển Đông
http://www.gio-o.com/NguyenThuySongThanh.html
© gio-o.com 2015