photo: lê thị quế hương

 

 

 

NGUYỄN THÙY SONG THANH

 

 

NGÔI NHÀ Ở PHỐ BLUEBONNET

 

 

Tay ôm con mèo tam thể tay dắt con chó Nhật xù

Ông đến chỗ bốn cây sồi

Ngày ngày ông đến chỗ bốn cây sồi

Nơi có nhiều người da màu ở.

 

Một cây sồi khác mấy trăm năm bên kia đường

                           lặng lẽ ngắm ông đi

Cây thiên lý, cây ngọc lan và những cây quỳnh

                                      trước cửa

trút hương tầm tã áo bay.

Nơi ông hiện trường tâm thức mù mờ

Tất cả đều ngoại vực.

 

Ông không chọn ngồi dưới gốc cây sồi già

Sợ cánh rừng cổ thụ trong lũng ký ức hè

                              nhau rung chuyển

tâm chấn sẽ xoáy mãi những vòng kín

                             nghiệt ngã

không chỗ nứt thoát.

 

Nàng cột người đàn ông thiên tài của mình

                                  bằng sợi tơ đỏ

Một mặt trời chỉ mình nàng hướng dương

Mái nhà thao thức những linh hồn

Trái tim đau thầm đoạt kỳ tích

Một bông hoa lạ

Trời ban tặng một đời.

 

Vài lần ông đứng sững trên đường biên cõi chết

Thượng đế đã bứng ông lui về cõi sống.

 

Người ta đã bứt trái tim ông ra khỏi lồng ngực

Săm soi tìm chỗ thủng

Tim đã ngừng đập rồi lại nhịp

Trong tiếng reo hò của bốn cây sồi

Trong nước mắt ràn rụa mừng vui của cây

            thiên lý, cây ngọc lan và những cây quỳnh

 

Phục sinh.


Ông bước đi trong nhà mình

Dõi nghe nhịp đời mình

Không có gì không còn gì để đền bù

Ngoài cửa đã rực những câu thơ lung linh

              thắp tạ nhân quần *

 

Ngày thôi đã chiều tà

Hạc vàng bay cõi trời mơ khác

Loan biếc ẩn hình những dặm xa

Ông bước đi trong nhà một mình

Kẻ lạc loài bên kia ký ức

Mộng du nhịp sống phù trầm

Sinh hành vẫn là khúc ẩn mật.

 

Bluebonnet : Khu nhà chính sách ở Houston, TX

“Thắp tạ nhân quần”, cụm từ trong thơ Tô Thùy Yên

 

Houston-Saigon-2006

 

 

 

NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀM VƯỜN

 

 

1

 

Người đàn ông ngồi đĩnh đạc trên xe lăn

                                      trước màn hình

Người con gái hất đầu nghiêng lách xe ra khỏi

                                        ga ra

Ly dị hơi thở khói ly dị ký ức khét

Người đàn bà nón trùm đầu

Giỏ đồ nghề lủng lẳng trên tay

Cây kéo tỉa cái bay cái chĩa cái mai…

Bước ra vườn.

Bên trong cánh cửa ngôi nhà lạnh lẽo

Âm thanh phát đi tê cứng

Ngoài kia nắng rực ân cần.

 

2

 

Lời chào cây đào khởi đầu chùm nụ

Những ngón cây sần sùi đeo nhẫn

Nạm chi chít trái táo non vẫy

Giàn nho che lộng vuông

Hoa chụm cụm hoa chạy luống hoa sắp thẳng hàng

               hoa xoay vòng tròn – rúc rích

Sắc cười và hương ve vuốt

Bắt đầu giây phút bình yên vũ trụ nàng.

 

3

 

Cây kéo cái bay cái chĩa cái mai van vỉ

Bướm ơi đừng run rẩy

Cứ nhởn nhơ với hoa thơm

Sâu ơi đừng no căng trên lá non

Rồi mi sẽ hóa gì

 

Giun ơi đừng quằn quại trong đất

Cứ đào xới cho hết kiếp

 

Nàng lặng lẽ đào xới hư không

Gieo trồng hạt quên

Cắt tỉa nhánh ưu phiền

Hơi thở nào cũng mang theo hi vọng dù đang

tuyệt vọng

Nàng hi vọng gì

 

4

 

Ta còn ta trong mảnh vườn này

Một góc thiên đường hoang vu cõi náo loạn

Ai tự suy cách dựng,

Có khi sau lưng chiếc xe lăn của người chồng

                                             phẫn nghiệt

Có khi trong ga ra cô con gái tơ duyên đen

Có khi bên hồ cạn

Tháo trút tàn tro hệ lụy

Lau khô giọt đắng nước mắt

 

5

 

Ngắm ngó vườn

Mở phới giác quan

Nếm vị mật của yên lặng

Nghe điệu du dương của quạnh hiu

Hồn tan rã vào cõi lãng quên của tịch mịch

Nàng dìm bất hạnh trong trái tim cỗi

Tràn lượng từ bi

 

 Wesminster, CA– 2006


 

BÔNG HỒNG VÀ NHỮNG CHUYẾN XE BUÝT

TRÊN ĐƯỜNG BOLSA

 

 

Trong dòng luân lưu đại đông mạch

Hồng cầu nhiễm sắc vàng, đen, nâu

Những hạt trân châu

Nhộn nhạo cùng sạn cát.

Xe cộ ùn ùn ngày trơ phiêu giạt

Một băng ghế đìu hiu

Một bông hồng âm u

Làn tóc rối cỏ

Lòng quạnh tàn xưa.

 

 

Cô tài xế da đen vừa nhịp chân rầm rập

lên sàn xe vừa bẻ tay lái vừa ca

In that black heaven, we are…

Cứ thế khắp phố phường

Chúng ta trôi qua.

 

Những con đường nằm nghe gian lao

Những cây phượng tím khóc đời hư hao

Mỗi trạm dừng thả một bước chân xiêu đổ

Cali giàu có và Cali tan vỡ.

 

 

Ơi, xe, đừng dừng. Thôi cứ lăn

Còn muốn nghe cô tài xế hát khúc ca đen

Trân châu cùng sạn cát

Khua rền cõi thiên đường.

 

Chiều chưa đi chiều còn nấn ná

Bông hồng cao quí ơi chớ vội tàn

E nước mắt không kịp với hồn ta khóc lả

Black heaven.

 

Cali – 2006

 

 

NGUYỄN THÙY SONG THANH