là một
      bài thơ hay


 

NGUYỄN DƯƠNG QUANG

và bài thơ

ĐÊM CUỐI NĂM VIẾT CHO MÁ
 
 

 
Trong thơ của những người lính miền Nam trước 1975 đặc biệt không thấy có bài nào kích động ḷòng hận thù hay hô hào chém giết. Có phải vì họ "xem chiến cuộc như tai trời ách nước" (Nguyễn Bắc Sơn - Chiến tranh Việt Nam Và Tôi), hay vì họ không muốn bắn giết những người anh em cùng màu da cùng dòng máu với mình? Thơ của họ luôn luôn bị ám ảnh một nỗi buồn, một nỗi nhớ, và sự mệt mỏi về cuộc chiến tranh mà họ không muốn thấy trên đất nước mình. Thơ Nguyễn Dương Quang cũng vậy.  Bài thơ ĐÊM CUỐI NĂM VIẾT CHO MÁ được Nguyễn Dương Quang viết vào năm 1969 trong thời gian ông có mặt ở chiến trường Bắc Bình Thuận:
 
hình như cây súng con lạ lắm
sao nó run lên khi đạn lên nòng
tâm hồn nó như tâm hồn con vậy
một kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không?
 
Thơ Nguyễn Dương Quang không đăng báo mà chỉ chuyền tay trong bạn bè cùng nhau đọc. Măi đến năm 1999 thơ ông mới chính thức xuất hiện trong tuyển tập BIỂN CỦA MỘT THỜI, một tập thơ in chung của nhiều tác giả.
 
Lê Vĩnh Phúc
 
 

 

ĐÊM CUỐI NĂM VIẾT CHO MÁ

 

 

đêm nay con ngồi một nơi rất xa má

đếm tuổi con bằng nước mắt má đong

trong đêm thoảng giọng hiền má gọi

con vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng

 

ở làng này không ai đốt pháo

đêm thật buồn như bước đông đi

con còn có ít giờ hưu chiến

biết đâu chừng, thôi, nghĩ làm chi

 

mấy năm nay con không có Tết

hình như năm chỉ có ba mùa

con không buồn xuân chê đời lính

buồn xa má như trời mưa

 

từ xa má con làm con nhiều mẹ

lúc nào cũng vui lúc nào cũng buồn

có kẻ vui luôn, người buồn măi

mình con của má cười rưng rưng

 

con nghe những dòng sông kể chuyện

biển xa năm họp mặt một lần

chuyện những xác cầu, xác người chìm nổi

chuyện đồng loại như là phù vân

 

hình như cây súng con lạ lắm

sao nó run lên khi đạn lên nòng

tâm hồn nó như tâm hồn con vậy

một kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không?

 

trước mặt con: những ngọn đồi cát máu

đêm thì thầm cùng những nấm xương

ôi, trái tim con mãi tôn thờ má

đã dạy con hai tiếng yêu thương

 

từ má lỏng bàn tay dìu dắt

con bơ vơ giữa cuộc phù sinh

dòng nước nào xa nguồn mà không đục

sợ một mai con lạc dấu chân mình

 

thôi, má ngủ đêm nay ngon giấc

con ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà

đạn vòng cầu đừng đi trong đêm tối

lệ sẽ đầy giấc má nhớ con xa

 

Nguyễn Dương Quang

© 2006 gio-o

 

đọc một bài thơ hay khác