photo: Viên Trân
VIÊN TRÂN
TRÀ THU SỚM
Chế trà hiên nắng
nhạt
Gió qua đầy hồn Thu
Hoa vàng màu viễn xứ
Tách trà thơm như như
Có viễn ly điên
đảo
Có mộng tưởng không ngừng
Trong ngụm đời bé nhỏ
Thành biển sầu rưng rưng
Ta lướt trong Nguyệt
bạch
Áo đan màu Trăng thanh
Chắt chiu hồn Thu sớm
Để ngàn năm dỗ dành
Ḿnh trong mùa lá gió
Đan tay kể chuyện t́nh
Tóc trắng và mây trắng
Nh́n vô thường vây quanh
Áo em tà Nguyệt bạch
Áo anh chiều Thiên thanh
Viễn ly điên đảo mộng
Thu trôi nhanh trôi nhanh!
GIANG ĐẦU GIANG VĨ
Em đi đong đếm nỗi buồn
Gia thêm một chút vô thường thả trôi
Anh về nêm nếm t́nh côi
Có nghe đắng chát buồn khơi khơi buồn
Em đi gánh nước trên nguồn
Xuôi miền kư ức nấu đường Mạch Nha
Anh về gió bụi quan hà
Có nghe ngùi ngụt dặm xa dặm sầu
Em đi hái cỏ giang đầu
Ngày trôi tĩnh mịch một màu xanh xanh
Anh về thiên lư độc hành
Bâng khuâng giang vĩ thôi đành vậy thôi.
KẾT GIỚI
Tự nhốt ḿnh trong
một kết giới!
Rằng: Tôi không có tổ quốc để khỏi sục
sôi cho một Đất Nước lâm nguy!
Rằng: Đất Nước tôi chẳng hề có Biển để khỏi phải nghẹn ngào đằng đẳng!
Rằng: Mùa khai trường vẫn bàng bạc mây Thu êm đềm để khỏi phải nghĩ ngợi đến thằng đầu ngành khốn nạn!
Kết giới của tôi
đầy hoa Sen thơm ngát! Và tôi nghi ngờ tự tánh
của nó!
Bởi: Trà Sen uống vào sao đắng ngắt những
nỗi niềm!
VIÊN TRÂN
© gio-o.com 2017